Chỗ Trần Kiên ở cách tòa soạn báo cũng không xa, sau khi xuyên qua mấy ngõ nhỏ chật hẹp ẩm ướt, hắn đi tới một ngôi nhà cấp bốn gạch đỏ, nơi này chính là nơi hắn tạm thời đặt chân.
Bởi vì thu nhập ít ỏi, hắn không thể thuê chung cư bên cạnh, chỉ có thể ở chỗ này một thời gian.
Nhưng mà, hắn cũng không có oán giận gì, có chỗ tắm rửa, có internet, còn có một cái máy điều hòa kiểu cũ, tuy rằng chỉ có diện tích chừng mười mét vuông, nhưng hắn lại rất quý trọng, dù sao nơi này hết thảy đều thuộc về mình, hắn có thể ở trong cảng tránh gió này, làm chuyện mình muốn làm nhất, mơ ước về tương lai xinh đẹp nhất.
Vọng Lâm huyện ở phía tây nam Lâm Trung thành, khoảng cách đại khái khoảng 150km, bởi vì khí hậu dễ chịu, thổ nhưỡng phì nhiêu, trồng trọt nhiều loại cây cối cùng cây nông nghiệp, là thiên đường thực vật tự nhiên.
Trước kia nghe các lão nhân nói, ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, nơi này là một chỗ chiến trường rất nổi tiếng của Sở quốc, cụ thể là cuộc chiến nào thì không ai nhớ rõ, chỉ nghe nói trận này trải qua bảy ngày bảy đêm chiến đấu, tử thương mấy chục vạn người, rất là thảm thiết.
Cách đây không lâu, trên tạp chí kiến thức địa lý trong thư viện quốc gia thành phố, Trần Kiên có nhớ có một đoạn văn như thế này: Mộ thụ, lá to, thích nơi âm u, nghe đồn từng lớn lên trong địa phận Sở quốc thời Xuân Thu, nay gần thành phố Lâm Trung nước ta, thân khô cứng rắn, côn trùng và rắn không thể làm hư hại, chịu ẩm tránh lửa, đa số dùng để chế tác quan tài và mộ, hiện đã tuyệt chủng.
Trong sách cổ Sơn Hải Kinh cũng có một phần ghi chép, nhưng mà có một câu, Trần Kiên vững vàng ghi tạc trong sổ tay của mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lựa chọn đi huyện Vọng Lâm.
Mộ thụ là vật liệu dùng chế tạo kiệu của Diêm La, sinh trưởng ở sa trường, chỗ vong hồn tụ tập, hấp niệm trữ linh, lại có tên gọi "Âm Phủ Mộc". Nhìn chung xung quanh hơn trăm dặm, có điều kiện đặc thù như vậy, cũng chỉ còn lại đích đến mà sáng sớm ngày mai sẽ tới, huyện Vọng Lâm.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Kiên kéo lê thân thể mệt mỏi, ngã giường liền ngủ. Trong lúc bất tri bất giác, hắn giống như mơ thấy một nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc mộc mạc, không có trang điểm. Mái tóc dài đen nhánh, mềm mại che sau một thân sa y màu trắng, có vẻ đoan trang ưu nhã như vậy.
Mặc dù trời không mưa cũng không có tuyết rơi, trong tay trái nàng lại cầm một cái ô vải uyên ương, tay phải ôm một đứa bé chưa đầy một tuần, đứa bé không khóc không quấy, như là đang ngủ ngon lành. Từ trong ánh mắt trống rỗng của cô, Trần Kiên giống như thấy được sự cô đơn và vướng bận vô hạn.
Nữ nhân này lúc này đang ở trên đỉnh núi nhìn sa trường ngổn ngang khắp nơi, vài giọt nước mắt ngọc làm ướt vạt áo ống tay áo.
Nữ nhân đứng nhìn về nơi chiến trường một lúc lâu, bất ngờ, nàng thả người một cái, từ trên vách núi nhảy xuống, nước mắt giống như sao băng xẹt qua một đường tuyệt đẹp, thoáng cái liền biến mất.
Mà cùng lúc đó, Trần Kiên cũng bị đánh thức, hai mắt sợ hãi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, hắn đối với giấc mộng kỳ quái vừa rồi vẫn còn sợ hãi.
Quả thực quá chân thật, ánh mắt nữ nhân kia dù chỉ nhìn qua một lần cũng khiến người ta khó quên, làn da mềm mại, thậm chí sự ấm áp của nước mắt nàng, hắn giống như đều cảm nhận được.
Loại cảm giác này Trần Kiên chưa từng có, hắn uống ngụm nước, cố gắng bình phục lại tâm tình đang bối rối của chính mình, liếc mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, giờ đã là sáu giờ sáng.
Đi thôi!
Trần Kiên nhảy xuống giường.
Huyện Vọng Lâm ở vùng núi, bốn phương tám hướng bị núi xanh trùng điệp bao lại, nơi ở chật hẹp, không quá mấy vạn người, mà đại bộ phận đều tập trung ở một nơi gọi là thôn Trại Tùng.
Do giao thông bất tiện, lộ trình ngắn ngủi hơn 150 km này cũng chỉ có thể đi xe khách tới đây. Từ những tư liệu mà Trần Kiên tìm hiểu, người dân nơi đây đa số thuộc dân tộc thiểu số Miêu Cương, cuộc sống của họ có quy luật cố định, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, kéo dài từ xưa đến nay.
Cũng bởi vì tin tức bế tắc, kinh tế phát triển cực kỳ chậm chạp, rất nhiều thanh niên trai tráng đều ra ngoài làm việc, lưu lại nhưng mà là một ít người già, phụ nữ và trẻ em.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, những người lớn tuổi thì chuyện họ biết cũng sẽ nhiều, chỉ cần hỏi thăm một chút khả năng sẽ có một ít thu hoạch. Trần Kiên vừa nghĩ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm cảnh.