Chương 11: Giao dịch

1144 Words
Nàng có chút kinh ngạc, đây không phải là tên nhân vật mà tiên sinh kể chuyện sáng nay nói sao? Nhưng mà nàng nghĩ lại, lời bịa đặt đầu đường xó chợ này sao có thể coi là thật, chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Nàng đang muốn hỏi thêm chút ít lai lịch và dấu vết của cây lược này thì sư phụ nàng đi vào. “Thứ này, chúng ta không mua, ngươi cầm về đi!” Sư phụ nói như đinh đóng cột. Một bát nước lạnh cứ như vậy vô tình hắt tới, điều này làm cho Kim Ngân có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, sư phụ coi như hòa ái dễ gần, đừng nói đối với khách hàng, chính là đối với mình, thường ngày dậy bảo cũng sẽ không cứng rắn như vậy, hôm nay, sư phụ bị làm sao vậy. Lại nhìn ông chú kia, hình như cũng không tức giận, trong lòng dường như sớm có chuẩn bị, vẻ mặt tươi cười nói: “Ngươi chính là ông chủ đi, ý ngươi là như thế nào?” “Quy củ tổ tông truyền xuống không thể phá! Tiệm chúng tôi nhỏ, sợ không trấn được!” Sư phụ nghiêm khắc trả lời. Ông chú kia xem ra cũng không thất vọng, trên mặt hắn ngược lại thấy được một tia vui sướng. "Thu lão, lưu cựu, tồn hi, nạp cổ, không đụng tà! Bảo bối này của ngươi, tà khí rất nặng, thứ lỗi cho ta tài hèn sức mọn, không dám thu!" “Ngươi nói như vậy mà nghe được sao! Ta đâu có trêu chọc gì ngươi? Ngươi không mua thì thôi, ta chẳng lẽ còn phải cầu xin ngươi sao?” Ông chú nói xong, thu lại chiếc hộp, xoay người muốn đi. “Chờ một chút, ngươi... ngươi có thể nói cho ta biết lai lịch của chiếc lược này không?” Kim Ngân nhẹ nhàng hỏi. Thật ra chuyện từ chối mua hàng như vậy là rất bình thường. Nhưng những lý do trước đây đều rât bình thường, nào là hàng làm giả cao cấp, cố tình làm cũ hay là chỉ là một mảnh khuyết thiếu … nhưng lý do lần này thì nàng lần đâu nghe nói sau ba năm học việc ở đây, chính vì vậy làm cho Kim Ngân cảm thấy hứng thú đối với đồ vật mà sư phụ nói mang tà khí này. “Còn có cái gì để nói? Các ngươi không muốn mua mà!” Đại thúc xem ra có chút tức giận. "Nếu như ngươi có thể nói rõ nguồn gốc của chiếc lược này, nếu là thú vị, ta tự mình mua!" “Ngươi nói thật?” Đại thúc còn có chút do dự. “Ta chắc chắn không đùa!” Kim Ngân kiên định trả lời làm cho người ta không thể nghi ngờ. “Kỳ thật vật này cũng không phải tổ tông ta truyền lại, là mấy năm trước đi Sơn Đông công tác, tại một cái chợ đồ cũ mua lại, chủ tiệm kia nói mình Lương Sơn Bạc hậu duệ, nói cái lược gỗ này là bà nội hắn để lại.” “Ta liền hỏi hắn, bà nội ngươi là ai, hắn nói cho ta biết bà nội hắn là Tôn Nhị Nương.” “Lúc ấy ta thiếu chút nữa cười lăn ra, Thủy Hử truyện này chỉ là tiểu thuyết bịa đặt, nhân vật bên trong có thật hay không trước không nói, từ thời Bắc Tống đến bây giờ đã bao lâu rồi, cũng phải bảy, tám trăm năm đi, một cái lược gỗ đàn, cũng không phải đồ gốm, đồng, sắt, làm sao lưu lại đến bây giờ, cho dù chính là để trong rương chứa đồ của viện bảo tàng, lâu như vậy, sợ rằng cũng đã sớm hỏng rồi.” “Cho nên, ta ngay cả phản ứng cũng lười phản ứng hắn! Vừa muốn đi, hắn để cho ta nhìn xem này lược trên khắc văn, thật có 'Nhị Nương' hai chữ. Lừa trẻ con à, nếu ta khắc chữ Ngộ Không trên đó, vậy chẳng phải đây là đồ của Tôn Ngộ Không sao.” Nói đến đây, ông chú dừng lại, cúi đầu không nói, như là đang suy nghĩ cái gì. “Lừa gạt dễ hiểu như vậy, sao ngươi lại mua về?” Kim Ngân hứng thú hỏi. “Ai...” Đại thúc thở dài một tiếng, có vẻ ý vị sâu xa. Đợi một lúc hắn mới nói: “Chủ quán kia nói với ta, nói miệng ta có thể không tin, bảo ta cứ lấy cái lược này chải đầu, buổi tối khi đi ngủ sẽ có báo mông, nếu như không có, hắn đồng ý chịu phạt 1000 tệ. Ta lúc ấy không phải là muốn mua chiếc lược này, nhưng hắn đã dám khoe khoang như vậy thì 1000 tệ này chắc chắn là của ta rồi.” “Vì thế ta liền cùng chủ tiệm viết giấy biên nhận, lại thử dùng chiếc lược này chải đầu, sau đó liền rời đi.” Ông chú lần nữa dừng lại, ý bảo khát nước, Kim Ngân lập tức rót tra cho ông ta, một bên vội vã hỏi: "Vậy sau đó chú mơ thấy gì?" “Không chỉ mơ, ta còn mơ liên tiếp ba ngày mà đều là cùng một giấc mơ. Đến ngày thứ tư, ta đi tìm tên chủ quán đó mua lại chiếc lược này, mà giá mua rất rẻ, chỉ 5000 tệ!” “Vậy rốt cuộc ngươi mơ thấy cái gì a?” Kim Ngân càng ngày càng cảm thấy hứng thú, truy hỏi. "Mơ thấy cái gì, chỉ có thể chính ngươi cảm nhận, chỉ có thể cảm nhận, không thể nói thành lời!" “Ngươi không nói rõ ràng, ta đây làm sao dám mua! Đây không phải là đánh đố ta sao!” Kim Ngân vẻ mặt oán khí. “Xem ra ngươi cũng không tin lời ta nói, như vậy đi, ta để cho ngươi mượn chiếc lược này một ngày, tự ngươi cảm nhận, sáng sớm mai ta sẽ quay trở lại. Ngươi mua hay không thì cũng nói rõ với ta một lời. Nhưng ta có hai yêu cầu, một là ngươi không được làm hỏng chiếc lược này, chỉ cần hư hỏng một chút ngươi nhất định phải mua, thứ hai, giá của nó là 20.000 tệ, không bớt một xu.” “Hai vạn? Lúc ngươi mua mới có 5000, ngươi cũng biết chặt chém quá đi!” Kim Ngân nhíu mày. “Vậy ngươi có muốn mua hay không!” Ông chú xem ra cũng không muốn thỏa hiệp.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD