“Đến cùng cô là ai?”
Tần Vân tới gần Tử Quân, cúi xuống, mặt cách anh gần trong gang tất.
Cô thấp giọng nói.
“Tôi là Ngô Quế Lan, chắc anh đã sớm quên rồi nhỉ?”
Tử Quân nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.
“Cô là Ngô Quế Lan? Nữ sinh lớn tuổi nhất ban của chúng ta?”
“Nghĩ ra rồi sao, bởi vì lý do gia đình, mười sáu tuổi tôi mới được học trung học.”
“Nhưng mà, không thể nào, cô. . .”
“Anh muốn nói, Ngô Quế Lan không thể xinh đẹp như thế này đúng không?”
Tần Vân cười lạnh nói.
“Đây là kết quả của thời đại khoa học kỹ thuật, trước khi phẫu thuật, tôi cũng không nghĩ mình sẽ trở nên xinh đẹp như thế này.”
“Cô. . . Cô thật sự là Ngô Quế Lan?”
Tần Vân nhún vai.
“Tùy anh tin hay không. Tôi thấy việc đó cũng không quan trọng lắm, dù sao anh cũng phải chết.”
Nói xong, cô giống như ảo thuật, từ phía sau rút ra một thanh dao nhọn đâm vè phía ngực Tử Quân.
“Đợi đã. . . Cô! Vì cái gì muốn làm như vậy! vì cái gì muốn giết chúng tôi!”
Tử Quân cảm thấy Tử Thần đang đến rất gần anh, anh hô lớn.
Tần Vân ngừng lại, nhìn chăm chú vào anh.
“Được rồi, dù sao anh cũng là người cuối cùng, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cô nói.
“Trước khi anh chết, tôi sẽ thỏa mãn những điều khó hiểu của anh, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi. Tôi cam đoan sẽ trả lời một cách chi tiết.”
Nói xong, cô cười một trận thật to. Tử Quân nhìn chằm chằm cô.
“Vì sao cô muốn làm chuyện này? Vì sao muốn giết chết chúng tôi?”
“Không phải đã rõ ràng sao? Tôi đang báo thù giúp thầy Tuấn.”
“Báo thù? Cô là người nhà của ông ta sao?”
Tần Vân nghiêm túc đứng lên, cô nói.
“Chúng tôi là người yêu của nhau. Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, tôi thích thầy ấy nhiều hơn một ít. Nhưng trong lòng Thầy Tuấn cũng có tôi, tôi biết. Anh ấy thích ở cùng tôi, anh ấy đã từng nói ‘Khi thầy ở cạnh em, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ’. Anh ấy còn nói ‘Thầy sẽ dẫn em đến những thành phố lớn, nơi mà con người ta có thể mở mang kiến thức, lúc đó chắc chắn em sẽ cảm thấy cuộc đời này chẳng hề uổng phí’. Đương nhiên, đôi lúc anh ấy cũng mang tâm trạng rất buồn mà nói ‘Chúng ta là thầy trò, có lẽ không nên thường xuyên gặp nhau như thế’.”
“Nhưng anh ấy luôn để ý đến cảm xúc của tôi, không để tôi tổn thương. Cho nên, tôi tin là anh ấy yêu tôi, anh nói xem có phải không? Tử Quân.”
Tử Quân kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô rất xa lạ, nhưng lại có cảm giác như từng quen biết.
“Như vậy, tại sao cô lại biết chuyện này?”
“Chuyện gì?”
“Thầy Tuấn. . . Bởi vì bốn người chúng tôi, thầy Tuấn mới rơi xuống hồ.”
“Tử Quân, tôi vẫn nghĩ anh là người thông minh nhất trong 4 người, sao lại không nghĩ ra?”
Tần Vân lộ ra biểu cảm thất vọng.
“Ngẫm lại xem, lúc ấy các người xông vào kí túc xá để mở đầu cái trò chơi chết tiệt kia, chẳng nhẽ trong phòng chỉ có một mình thầy sao?”
“Cô nói. . .”
“Đúng vậy, lúc đó tôi cũng ở đó, trốn dưới gầm giường, nghe được tất cả câu chuyện của các người. Tôi nghe được câu đầu tiên nói là Lê Nam, sau đó là Cao Hùng, tiếp là Thẩm Doanh cùng anh. Hiện tại anh đã biết rõ, tôi chính là căn cứ theo trình tự các anh nói chuyện mà thực hiện kế hoạch.”
Cô nói tiếp.
“Lúc ấy, tôi cũng không biết các anh nói dối. Nhưng Thầy Tuấn chạy đi cùng các anh vài giờ sau, tôi nghĩ đã xảy ra chuyện, anh ấy không thể đi lâu như thế. Vì thế, tôi rời khỏi ký túc xá, chạy đến nhà Giả Nam. Sau đó tôi mới biết các anh lừa thầy, bởi vì chiều hôm đó Giả Nam không hề ra khỏi nhà, làm sao có thể rơi xuống đầm nước!”
“Lúc ấy tôi đã rất sợ hãi. Tôi không dám tưởng tượng, chẳng lẽ Thầy Tuấn thật sự sẽ chết bởi trò đùa của đám nhóc kia? Tại sao anh ấy còn chưa về nhà? Để chứng thực điều đó, tôi mang theo lưới đánh cá và chó săn, nửa đêm chạy đến đầm nước để vớt xác anh ấy. . .”
Cô nói tới đây, tạm dừng một chút.
“Anh có thể tưởng tượng không? Một cô gái hơn mười tuổi cùng một con chó săn, đêm khuya hì hụp trong đầm nước vớt thi thể. Tôi kéo một góc, chó cắn một góc, không bao lâu sau, thật sự có thể vớt dậy! Tôi nhìn thấy thi thể thầy Tuấn, cảm giác như trời đã sập, thế giới chẳng còn tồn tại. Tôi quên đi cái gì là sợ hãi, tôi chỉ biết, tôi sống cũng chỉ còn lại một lý do.”
Tần Vân đứng lên, lại đi đến Tử Quân trước mặt.
“Đó chính là tìm các anh báo thù.”
Tử Quân thở hổn hển.
“Thi thể Thầy Tuấn đâu? Cô xử lý như thế nào?”
“Sau khi vớt anh ấy lên bờ, tôi kéo thi thể anh ấy đến cái giếng hoang bên cạnh, an táng ở nơi đó, tìm rất nhiều bùn đất, hòn đá ném vào. . . Cho nên,nhìn từ ngoài, không một ai sẽ nghĩ rằng ở đó chôn cất một thi thể.”
“Cô. . . Vì sao làm như vậy? Vì sao không nói cho cảnh sát chuyện này là do bốn người chúng tôi làm?”
“Đừng nói lời ngu xuẩn, Tử Quân!”
Tần Vân nói.
“So với anh, chẳng lẽ tôi lại không rõ chuyện này sao? Các anh lúc ấy mới mười ba, bốn tuổi, hơn nữa cũng không phải cố ý giết người, để cảnh sát biết thì sao? Nhiều lắm các anh chỉ bị nhà trường xử phạt, người ngoài chỉ trích. Anh nghĩ điều đó sẽ khiến tôi vừa lòng?”
“Hơn nữa, nếu tôi nói cho cảnh sát, còn liên lụy ra mặt khác vấn đề, cảnh sát sẽ hỏi tôi ‘Làm sao cô biết chuyện này? ’ tôi chỉ có thể nói ‘Lúc ấy tôi đã trón dưới gầm giường’. Ngẫm lại xem, trong cái sơn thôn bé nhỏ đó, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng tôi và thầy Tuấn đã làm những chuyện mờ ám. Nhưng trên thực tế, chúng tôi chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi! Thầy Tuấn tại nghe tiếng đập cửa, sợ người khác hiểu lầm, cho nên bảo tôi tạm thời trốn ở dưới giường. Nhưng cuối cùng, Thầy Tuấn chết, mọi người không thể tin lời của tôi hoàn toàn. Cho nên, tôi không thể để lại một vết nhơ nào sau khi thầy Tuấn chết đi, không thể đem chuyện này nói ra.”
“Cho nên cô lựa chọn một con đường khác, đó là giết chết bốn người chúng tôi!”
Tử Quân hung hăng nói.
Tần Vân nhướn mi, lộ ra một thần thái không thể hoài nghi.
“Đương nhiên, tôi đã biết rõ, trên quyển sổ kia cũng là do cô viết. Nhưng tôi không rõ, cô làm như vậy lại là vì cái gì?”
Tử Quân hỏi.
“Tôi đoán các anh sẽ đến phi tang giày sandal ở kí túc xá. Cho nên sau khi chôn cất thầy liền một mạch chạy đến, bắt chước nét chữ của anh ấy viết ra những lời nguyền rủa! Bởi vì tôi biết, với năng lực của tôi lúc ấy không thểgiết chết các anh mà chỉ có cách tra tấn tinh thần, tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi cơ hội báo thù các anh! Chính là ngay hôm nay.”
Cô đắc ý nhìn Tử Quân, giống như đang thưởng thức kiệt tác của chính mình.
“Như vậy, bây giờ anh đều biết hết tất cả rồi, có còn vấn đề gì nữa không?”
Tần Vân hỏi.
“Cô bị điên rồi!”
Tử Quân hét lớn.
“Chỉ một mình cô thì làm sao có thể giết chết ba người đàn ông được cơ chứ?”