Thẩm Doanh ngây ngẩn cả người, anh mở to hai mắt, nhưng rất nhanh lại rũ mắt xuống.
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Lúc này Tần Vân hét lên.
“Tôi rất sợ rồi, cầu xin các anh đừng nói thêm gì nữa!”
Tử Quân thở dài, nhìn Thẩm Doanh nói.
“Thôi, chúng ta đi thôi.”
Anh lại quay sang hỏi Tần Vân.
“Chúng tôi có thể rời đi chưa? Hẳn là cô không còn gì muốn hỏi chúng tôi nữa chứ?”
Tần Vân gật đầu nhẹ nhàng.
“Đúng, tôi nghĩ rằng tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi, thực ra hai người các anh và Cao Hùng đều giống nhau, cùng là người bị hại cả. Tôi. . . Tôi mong các anh chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn.”
Tử Quân gắng gượng nở một nụ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng tôi nên giữ gìn sức khỏe như thế nào bây giờ? Đến trước cửa nhà Cao Hùng, Tử Quân nhìn Tần Vân đưa bọn họ tới cửa rồi nói.
“Bí mật này của chúng tôi vốn đã giữ được mười năm, chưa từng có một ai biết được. Nhưng bây giờ cô đã biết được toàn bộ mọi chuyện. Tôi hy vọng cô có thể tiếp tục giúp chúng tôi giữ bí mật này, trước lúc dự cảm mình sắp chết Cao Hùng cũng không nói bí mật này ra, cho nên tôi nghĩ rằng cậu ấycũng hy vọng giống chúng tôi vậy.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ làm vậy.”
Tần Vân nén lệ nói.
Từ nhà Cao Hùng đi ra, Tử Quân cùng Thẩm Doanh mới phát hiện bây giờ đã là bảy giờ tối.
Chuyến xe quay về cũng đã hết rồi. Hiển nhiên rằng bọn họ còn phải tiếp tục ở lại đây một đêm, buổi sáng ngày mai mới có thể rời đi được.
Tử Quân cùng Thẩm Doanh đến bên cạnh nhà Cao Hùng tìm một khách sạn, bọn họ đặt hai phòng đơn, người phục vụ đưa hai người tới nơi, Tử Quân ở phòng 701, Thẩm Doanh ở phòng 713 cùng tầng với anh.
“Tử Quân, tao mệt quá. Tao phải đi ngủ đã, ngày mai gặp lại.”
Thẩm Doanh đứng trước cửa phòng dùng giọng điệu mệt mỏi nói.
“Ngày mai gặp.”
Tử Quân nhìn anh gật gật đầu, sau đó vào phòng mình.
Nằm ở trên giường, Tử Quân suy nghĩ rất nhiều, anh hoàn toàn không có cách nào để đi vào giấc ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, Tử Quân liền cảm thấy không hiểu mình sợ hãi cái gì, giống như trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn anh vậy. Ánh mắt kia dần dần hiện ra ngọn lửa oán giận, tựa như chỉ cần Tử Quân hơi thả lỏng cảnh giác là nó có thể lập tức xâu xé lấy anh.
Thầy Tuấn, lúc ấy chúng tôi thật sự không cố ý. Cũng đã mười năm rồi, ông vẫn không muốn buông tha cho chúng tôi sao? Tử Quân nằm ở trên giường, bất đắc dĩ than thở, nước mắt gần như cũng muốn chảy xuống từ hốc mắt của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tử Quân dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, đột nhiên Tử Quân bị tiếng còi chói tai của xe cấp cứu làm tỉnh giấc. Anh dụi đôi mắt buồn ngủ, từ trên giường xoay mình đứng dậy.
Anh nhìn đồng hồ bên cạnh, bây giờ mới có một giờ mười phút.
Dần dần, Tử Quân càng nghe thấy rõ hơn, tiếng còi xe cấp cứu là truyền từ lầu dưới của khách sạn lên.
Anh nhanh chóng mặc quần áo rồi đi đến ban công nhìn xuống.
Dưới lầu là một mảnh tối đen, mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường, đại khái Tử Quân có thể thấy một chiếc xe cứu thương cùng mấy chục người đứng thành một vòng tròn. Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tử Quân ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh hỗn loạn trên hành lang, nhóm người trong khách sạn đang ồn ào đi ra khỏi phòng mình.
Tử Quân thấy một nam phục vụ vội vàng chạy tới từ bên kia hành lang, anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu ta, hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi! Thưa ngài! Vừa rồi ở tầng này có một vị khách đã nhảy lầu tự sát!”
Nam phục vụ kinh hoảng nói.
“Cái gì!”
Tử Quân bắt đầu căng thẳng.
“Vị khách đó ở phòng nào?”
“Phòng 713.”
Sau khi nói xong nam phục vụ lại vội vàng rời đi.
Tử Quân chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt bỗng tối sầm, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Thẩm Doanh đã chết. Ngã từ ban công lầu bảy xuống, bị mất mạng ngay tại chỗ. Xe cứu thương tới rồi khiêng đi, cũng chỉ là thi thể của Thẩm Doanh.
Tử Quân là người đi cùng Thẩm Doanh suốt chặng đường cho nên đương nhiên trong ngày hôm đó anh cũng nhận được giấy triệu tập của cảnh sát.
Nhưng chỉ chưa tới hai giờ, cảnh sát liền thả Tử Quân ra, cảnh sát thành phố C cho rằng Tử Quân không có bất kì động cơ gây án gì, không có khả năng giết chết Thẩm Doanh. Bọn họ càng tin rằng đây là một vụ tự sát.
Cùng lúc đó, Tử Quân cũng biết được một điều từ phía cảnh sát, sau khi Thẩm Doanh gặp chuyện không may ở căn phòng 713, cảnh sát đã lập tức chạy tới đó, thế nhưng lại không hề phát hiện ra dấu vết xô xát nào, đồ đạc của Thẩm Doanh cũng vậy, không thiếu một thứ gì, hơn nữa trong phòng ngoại trừ dấu vân tay của nhân viên phục vụ và Thẩm Doanh thì không còn của ai khác, ngay lập tức Tử Quân đã nghĩ, dường như vụ này cùng hiện trường tử vong của Cao Hùng đều giống nhau như đúc.
Mờ mịt đi trên đường, Tử Quân cảm thấy rất trơ trọi, bốn người bạn tốt cùng trải qua chuyện năm đó, bây giờ cũng chỉ còn lại anh là người duy nhất còn sống sót.
Có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, hôm nay? Hay là ngày mai? Mình sẽ chết như thế nào? Dù sao thì cũng không nhớ gì cả. Không biết vì sao, vài ngày sau cái chết của hai người bạn tốt, trái lại Tử Quân lại không còn sợ hãi như trước nữa.