Mã Nhật Hà trực giác cũng nói cho cô, bên ngoài hai người đàn ông không giống như là người xấu, như là đang nỗ lực an ủi chính mình, cô nói: "Tôi cũng thấy đến bọn hắn không tệ."
"Ừm, đừng đem hai người họ xem là con người, coi như thành biết nói chuyện Husky tốt, có việc thì nhiều sai sử bọn họ, dù sao bọn họ có nhiều khí lực, tóm lại Nhật Hà cậu cứ yên tâm đang nhà tôi trải nghiệm cuộc sống đi." Hải Châu cho cô một chân thành lại đơn thuần tiếu dung, chính là bằng vào cái nụ cười này, hai lẫn nhau xa lạ cô gái Tử Kiến dựng lên ban đầu tín nhiệm.
Ở bên ngoài một bên quét dọn một bên phàn nàn hai người nam người đầy đủ không biết hai nữ người đã kinh thương lượng được không coi bọn họ là người, thời gian đã quá muộn, giày vò hết đều đã tiếp cận đêm khuya mười hai giờ, Hải Châu mang theo rửa mặt hết Mã Nhật Hà đi gian phòng của cô, Ngô Xuân Nam cũng ngáp một cái trở về chính mình phòng nhỏ, Lạc Công Luật đem chính mình cuộn thành một đoàn, rất nhanh thì ở trên ghế sa lon ngáy lên.
Lúc cái này chỗ trong nhà những người khác bước vào mộng đẹp lúc, Mã Nhật Hà lại như cũ đang trong đêm mở to hai mắt.
Hoàn cảnh lạ lẫm khiến cô không cách nào rất nhanh chìm vào giấc ngủ, biết đâu đang đáy lòng của cô, còn ẩn sâu một ít tâm tình bất an, cô sợ ngủ về sau, nhân sinh của mình lại có biến cố mới.
Hải Châu hô hấp có chút nặng nề, cái này rất nhỏ âm thanh đang yên tĩnh trong đêm bắt đầu phóng đại, Mã Nhật Hà trở mình bưng kín lỗ tai, cái này truyện dở triệt để chạy hết.
Tâm lý có chút loạn, Mã Nhật Hà nhụt chí ngồi dậy đến, nhìn thoáng qua bên cạnh ngủ say sưa Hải Châu, có hơi hâm mộ cô ngủ ngon ngủ.
Cô xuống giường đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là cư xá lít nha lít nhít cột điện, một ít đời sống rác thải lộn xộn chất đống trên mặt đất không người quét sạch, cô nhớ tới nhà của mình, cái đó mang theo vườn hoa bể bơi biệt thự, cô ngoài cửa sổ là rất lớn vườn hoa, đọc qua « Roméo và Juliet » về sau, cô thì giả tưởng có một thanh niên anh tuấn đứng ở cô dưới cửa, hướng cô nhiệt liệt mặt đất bạch yêu thương, sau đó hai người dắt tay bỏ trốn, chạy trốn tới cha mẹ tìm không thấy địa phương qua cuộc sống tự do tự tại.
Mã Nhật Hà cười khổ một chút, lúc đó cô trải qua công chúa đời sống, nhưng vẫn chưa đủ, bây giờ cô không có gì cả, lại lúc nào cũng nghĩ muốn trở về, đúng là mỉa mai.
Cô thở dài, ánh mắt thoáng phía bên trái chếch, thì chú ý tới lầu dưới ngừng lại một cỗ màu đen xe, một người đàn ông khoanh tay tựa ở bên cạnh xe hút thuốc trầm tư, đang yên tĩnh trong đêm khuya, thân ảnh của hắn lộ ra cô tịch.
Trương Đức Toản!
Mã Nhật Hà dùng ánh mắt từng đao từng đao lăng trì nhìn cái này người, thiếu nữ thời kỳ cô như thế nào lại ngờ tới, có một ngày, thật sự có cái người đàn ông xuất hiện đang cô dưới cửa, đang cướp đi hạnh phúc của cô đời sống về sau lại giả mù sa mưa mà tỏ vẻ vui lòng làm viện thủ.
Chờ cô suốt cả đêm lại thế nào? Sợ là chờ lấy cô bị người xấu bắt nạt sau đó hắn tốt nhảy ra đến giả làm người tốt đi?
Cô mới sẽ không cảm động!
"Bạch" một chút, cô đem màn cửa kéo lên nhắm mắt làm ngơ, sau đó thì "Soạt soạt soạt" về đến trên giường ngồi phụng phịu, buổi tối ăn nhiều, bụng căng đến kịch liệt, cô vuốt vuốt bụng, có chút muốn ói.
Hải Châu bị cô tiếng động cho đánh thức , dụi dụi con mắt, mập mờ hỏi: "Nhật Hà, cậu còn chưa ngủ không?"
Mã Nhật Hà âm thanh mang theo thật có lỗi: "Tôi ngủ không được, đánh thức cậu không?"
"Không sao." Hải Châu ngáp một cái, "Cậu khoảng nhận giường đi, Nhật Hà cậu ngày mai hay là về nhà đi, dù sao cậu cũng được chứng kiến thời điểm nghèo , ba người chúng ta đều không có tiền cho nên đành phải tìm tiện nghi nhà ở, nếu là có tiền, cái này địa phương cho không tôi ở tôi đều đừng có, buổi tối còn có chuột ..."
Công việc một ngày Hải Châu mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, chỉ còn lại có Mã Nhật Hà đang trong đêm đem con mắt mở như chuông đồng lớn như vậy.
Cô sợ nhất con chuột.
Nghĩ đến cái này chỗ trong nhà, chính mình và chuột đang cùng nơi hô hấp đời sống, Mã Nhật Hà lông tơ thì dựng thẳng lên, ôm đầu gối ngồi một hồi, sau đó cô dần dần cảm thấy cơ thể không thích hợp.
Không chỉ cơ thể rét run, bụng còn bắt đầu đau nhức.
Đầu tiên là ẩn ẩn làm đau, sau đó đau đớn tăng lên, trong bụng phảng phất có một con khỉ đang cầm Kim Cô Bổng phiên giang đảo hải quấy, cô đau đến toàn thân xuất mồ hôi, có như vậy một cái chớp mắt, Mã Nhật Hà cho là chính mình thật phải chết.
Không kịp nhiều nghĩ, cô ôm bụng gấp bận bịu phóng tới nhà vệ sinh, không có bật đèn, thậm chí đụng ngã Lạc Công Luật dàn trống, tiểu phòng khách lập tức ầm ầm loạn hưởng, Lạc Công Luật bị đánh thức , lại chỉ thấy Mã Nhật Hà mặc Hải Châu giá rẻ váy ngủ ở trước mặt hắn chợt lóe lên.
"C." Lạc Công Luật mập mờ báo cái Anh Văn, cái này chỗ trong nhà, cũng chỉ có Ngô Xuân Nam đã hiểu hắn nói cup số đo, cũng hiểu biết Lạc Công Luật từ nhỏ duyệt "Ngực" vô số, bởi vì hắn có một đỉnh tiêm nội y thiết kế Sư Lão mẹ.
Mã Nhật Hà nhìn thấy bẩn thỉu bồn cầu, chỉ là do dự một giây, hay là chống đỡ chẳng qua mãnh liệt mà đến sinh lý muốn ~ nhìn, đặt mông ngồi xuống đi.
Kéo một lần bụng, chân cẳng như nhũn ra, Mã Nhật Hà che lấy vẫn tại ẩn ẩn làm đau bụng nghĩ trở về phòng, đi đến một nửa lại nhanh chóng gãy trở về, nhịn không được lại kéo một lần, sau đó ôm bồn cầu bắt đầu nhả hôn thiên ám địa.
Cô lần này tiếng động tự nhiên đem còn lại ba người cho bừng tỉnh , ánh đèn sáng rõ, Hải Châu khoác đầu toả ra chạy qua đến, thấy Mã Nhật Hà sắc mặt trắng bệch tê liệt trên mặt đất, nhả nước mắt đều hiện ra, tất cả người lại chật vật vừa đáng thương, cô chân tay luống cuống vỗ lưng của cô, hy vọng cô có thể dễ chịu một ít.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Ngô Xuân Nam đầu thò vào đến, lại bắt đầu ồn ào: "Ai nha mẹ, mỹ nữ cậu đây là dẫn bóng chạy không? Mấy tháng? Không sao, tôi không để bụng đổ vỏ."
"Cậu mới dẫn bóng... Chuột thịt..." Mã Nhật Hà nói phân nửa, lại bắt đầu che lấy yết hầu ngao ngao nôn mửa, nét mặt đau khổ không chịu nổi.
"Có phải là ăn hư lắm?" Hải Châu lo lắng nhìn về phía Ngô Xuân Nam.
"Bình thường, Dạ Dày quá sạch sẽ, không thích ứng bẩn đồ chơi, tôi lần đầu ăn kém chút đem ruột đều kéo ra đây." Nhục mạ đến nói chuyện là Lạc Công Luật, so sánh những người khác, hắn nhìn qua bình tĩnh nhiều.
"Là không phải muốn đi bệnh viện treo cái khám gấp? Cô nhìn qua không tốt lắm." Hải Châu hiển nhiên là tối hốt hoảng cái đó.
"Nói cậu cũng không hiểu, " Lạc Công Luật nhìn cô một cái, "Phú nhân ốm chỉ dựa vào uống thuốc chích trị không hết, đều có như thế cái quá trình, cậu cho là tư bản gia đánh vào nhân dân nội bộ đơn giản như vậy?"
Hải Châu im lặng, về phần Mã Nhật Hà, đã nhả lật lên bạch nhãn, đầy đủ không có khí lực mắng Lạc Công Luật .
Hải Châu vịn nửa chết nửa sống Mã Nhật Hà trở về phòng nghỉ ngơi, thấy cô thở đều tốn sức, lo lắng ra ngoài tìm Ngô Xuân Nam bọn họ thương lượng.
"Tôi nói hai người các cậu còn có tâm tư xem tivi, vội vàng nghĩ cách a, cô đều như vậy , nếu tối nay xảy ra điều gì bất ngờ, người nhà của hắn sẽ tìm chúng ta phiền phức , kẻ có tiền bóp chết chúng ta còn không phải với bóp chết con kiến đơn giản như vậy." Lúc này Hải Châu nghĩ vô cùng thực tế.
Lạc Công Luật ăn cọng khoai tây hừ lạnh một chút, Hải Châu chú ý tới, bắt lấy hắn hỏi: "William, cậu vừa nãy biểu tình kia nghĩa là gì? Tôi nói không đúng không?"
"Cậu muốn nghe nói thật?" Lạc Công Luật vẫn như cũ là một bộ Thiên Tháp hạ cũng không vội muốn ăn đòn dạng.
Hải Châu ở vào phát điên biên giới: "Đương nhiên! Đêm hôm khuya khoắt ai có lòng tình nghe cậu giảng nói nhảm a."
Lạc Công Luật quay đầu nhìn thoáng qua Hải Châu cửa phòng, khẳng định sẽ không có người đột nhiên xông ra đến, đúng Hải Châu ngoắc ngoắc đầu ngón tay, thấy cô thuận theo dựa vào đến, hắn lúc này mới nhỏ giọng mở miệng: "Muốn tôi nói a, trong phòng cái đó cũng là bị trong nhà đá ra đến tự sinh tự diệt ."
Hải Châu ngơ ngẩn, Ngô Xuân Nam cũng đem lỗ tai tiếp cận đến.
Thấy hai người mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi, Lạc Công Luật bật cười một tiếng, móc nhìn lỗ tai hỏi Ngô Xuân Nam: "Trải nghiệm cuộc sống? Haizz, tôi nói Ngô Xuân Nam, bốn chữ này cậu chưa phát hiện được nghe rất quen thuộc không?"
Ngô Xuân Nam ngẩn ra một chút, lập tức vỗ đùi bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy a! Cái này mẹ nó không phải với cậu cái này tinh trùng lên não lúc trước nói như đúc giống nhau không? Tôi nói đâu, tám trăm năm không liên hệ tôi lớn thiếu gia sao đột nhiên nhớ tới tôi còn đúng tôi hỏi han ân cần đâu, Lạc Công Luật cậu cái Vương Bát Đản, có phúc khác nhau hưởng, gặp nạn thời gian ngược lại thứ nhất cái nhớ tới tôi, ăn của tôi thịt uống máu của tôi, tôi cái này gặp vận đen tám đời ..."
"Không được!" Hắn đằng đứng lên đến, trong phòng khách bắt đầu qua lại đảo quanh, "Tuyệt đối không được! Trong nhà đã tới một con đuổi không đi công châu chấu , cái này nếu lại đến một con ăn uống miễn phí mẫu châu chấu, nhà tôi muốn thành châu chấu ổ, haizz u, ví tiền của tôi muốn bị hút khô ..."
"Ngô Xuân Nam! Cậu dám đuổi tôi khách nhân thử một chút? !" Hải Châu chống nạnh một bộ sắp xù lông dáng vẻ.
Ngô Xuân Nam co rúm lại một chút, bán nhìn khuôn mặt tươi cười lấy lòng: "Hải Châu tôi nào dám a, cậu khách nhân tôi chào mừng cũng không kịp, cậu thấy Lạc Công Luật cái này không biết xấu hổ , tôi mỗi ngày mắng hắn, còn không phải coi hắn như heo giống nhau vỗ béo ba cân, Hải Châu, nếu cậu là Thánh Mẫu, vậy đúng là tôi Thánh Phụ, hai chúng ta yêu thích chính là nhặt không có tiền kẻ có tiền về nhà nuôi... Haizz u haizz u..."
Không thể nhịn được nữa Hải Châu đem lỗ tai của hắn hung hăng vặn một cái, lúc này mới khiến Ngô Xuân Nam câm miệng, nửa đêm nghe hắn lải nhải, tuyệt đối là biến tướng ngược đãi chính mình lỗ tai.
Bên này Ngô Xuân Nam đang cầu xin tha, bên ấy Hải Châu cửa phòng có tiếng động, sắc mặt tái nhợt giống quỷ Mã Nhật Hà theo trong phòng nhẹ nhàng ra đây, cũng không với mọi người chào hỏi, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh, "Ầm" đóng cửa lại.
Ngô Xuân Nam giảm thấp xuống giọng: "Cô nãi nãi nhanh tay dịch chuyển khỏi, chúng ta chăm sóc không tốt cô, tôi phải cho vậy suất ca gọi điện thoại đi, khiến hắn mau đem người dẫn trở về."
Hải Châu vội vàng buông: "Vậy cậu mau đánh."
Ngô Xuân Nam đem tấm kia xé nát danh thiếp hợp lại tốt, một bên cầu nguyện đối phương không có đóng cơ, một bên đem điện thoại gọi ra ngoài.
Không ngờ rằng điện thoại chỉ vang một tiếng, đối phương thì tiếp, nặng nề "Uy" một tiếng.
Ngô Xuân Nam dùng ánh mắt với Hải Châu bọn họ ra hiệu ngầm điện thoại thông, run lẩy bẩy lấy lấy nói: "Này, xin chào Trương tiên sinh, không biết cậu còn nhớ hay không được tôi, tôi là Ngô Xuân Nam, tối nay..."
"Tôi hiểu rõ cậu, tôn Ngô Xuân Nam." Trương Đức Toản kịp thời ngăn lại hắn tiếp đi xuống nói nhảm, thẳng vào chính đề, "Là xảy ra chuyện gì không? Cô làm sao vậy?"
"A, cái này... Là như vậy, lương tiểu thư không thoải mái, tựa như là ăn hư lắm, Trương tiên sinh cái này thật không liên quan chúng ta chuyện a, chúng ta mấy cái người đều vô sự."
"Tôi hiểu rõ không có quan hệ gì với các cậu, cảm ơn mọi người gọi điện thoại cho tôi biết, đi đem cửa mở ra, tôi thì dưới lầu, lập tức đưa cô đi bệnh viện."
Nói xong Trương Đức Toản liền cúp điện thoại, lần này đến phiên Ngô Xuân Nam cứng họng, biểu Tình Si ngốc đúng Hải Châu bọn họ nói: "Hắn nói hắn thì dưới lầu."
"Tình chủng." Lạc Công Luật nghiêng ngậm điếu thuốc, trong mồm chó phun ra như thế hai chữ.
Hải Châu trong mắt tràn đầy cảm động, cô bắt đầu hâm mộ Mã Nhật Hà, đêm dài đằng đẵng, nếu cô hiểu rõ có một người đàn ông cả đêm dưới lầu si tình là cô chờ đợi, lúc cô có lúc cần phải, không nói hai lời xuất hiện ở trước mặt cô, cho dù hắn phạm vào sai lầm ngất trời, cô cũng sẽ vô điều kiện tha thứ hắn.
Có rất ít người đàn ông có thể làm được như thế quan tâm cẩn thận, cho dù là trong nhà vậy hai người nam , mặc dù người đều không tệ, nhưng mà khuyết điểm quá nhiều.
Ngô Xuân Nam sao, thành thật là thành thật, nói nhảm quá nhiều, nam nhân mà, xấu có thể, nhưng không thể chơi bẩn, đáng tiếc hai thứ này, hắn toàn bộ có. Lạc Công Luật đâu, nhìn là không tệ, nhưng lôi thôi, ác miệng, mấu chốt là, đời này chưa từng thấy như thế thèm người đàn ông.
Hải Châu miên man bất định lên, không biết lầu đối diện nha sĩ tiên sinh có phải hay không cũng là như thế này quan tâm người đàn ông.
Phòng vệ sinh trong truyền đến một tiếng thét lên khiến mấy người lấy lại tinh thần, Hải Châu đầu tiên vọt lên đi qua, giữ cửa gõ được ầm ầm rung động: "Nhật Hà, cậu không sao chứ? Cậu khá tốt không?"
Không người trả lời.
"Nhật Hà, cậu ứng tôi một tiếng a, cậu đừng dọa tôi..."
Trong cửa y nguyên không có động tĩnh.
Ba người lần này hoảng hồn, Lạc Công Luật đã chuẩn bị xô cửa , lúc này cửa chính bên ấy truyền đến gấp loạn tiếng gõ cửa, Ngô Xuân Nam bận bịu chạy đi mở cửa.
Nhìn thấy Trương Đức Toản, Ngô Xuân Nam giống như gặp được Chúa Cứu Thế: "Cô đang phòng vệ sinh, chúng ta gõ nửa Thiên Môn không có phản ứng."
Trương Đức Toản sải bước đi tới, chỉ nói câu "Cửa tôi sẽ thường", thì không nói hai lời giữ cửa phá tan .
Trong môn, Mã Nhật Hà mềm oặt nằm trên mặt đất, người đã ngất đi.
Trương Đức Toản đang tâm lý lại mở miệng, cởi chính mình tây trang đóng trên người cô, đem cô ngồi chỗ cuối ôm lên.
Mã Nhật Hà lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã đang trên một chiếc xe , cô đầu gối lên Hải Châu chân, ánh mắt một với Hải Châu đụng tới, Hải Châu kêu to: "Cô tỉnh rồi!"
Ngồi trước Ngô Xuân Nam xoay đầu lại, vẻ mặt nghĩ mà sợ: "Ai nha mẹ tôi cô nãi nãi cậu có thể tỉnh rồi, hù chết cậu anh Tôn ca tôi ."
"Tôi làm sao vậy?" Mã Nhật Hà suy yếu hỏi.
"Cậu ngất đi." Hải Châu thay cô kéo căng áo khoác, "Chúng ta đang đi bệnh viện trên đường đâu, cậu cái dạng này, không nhìn bác sĩ không được."
"Tôi ngất đi..." Mã Nhật Hà mê mẩn trừng trừng, lập tức hoảng sợ mở to hai mắt, "Tôi nhớ ra rồi, trong nhà vệ sinh có một con chuột, thật lớn một con!"
Trong xe còn lại ba người rốt cuộc minh bạch đến, thì ra cô bị chuột dọa cho bó tay .
Ngô Xuân Nam không có đồng tình tâm cười: "Cậu nói chuột là Jack đi? Ha ha, nó hang chuột thì đang nhà vệ sinh chỗ đó, quên nói cho cậu biết ha ha ha."
"Jack?" Mã Nhật Hà có hơi mộng, "Mấy người đem chuột coi làm sủng vật nuôi?"
"Không phải sủng vật rồi." Lúc này nói tiếp là Hải Châu, "Con chuột này chúng ta chuyển đến đã có ở đó rồi, chuột Dược Lão chuột kẹp đều dùng, chính là không đánh chết nó, không có cách đành phải cùng nó chung sống hoà bình đi, nếu là hàng xóm, William thì cho lấy tên, hắn nói hắn khi còn bé đặc biệt thích xem Tom & Jerry vậy bộ Phim Hoạt Hình, bên trong vậy con chuột thì gọi Jack."
Hải Châu kiên nhẫn giải thích, Mã Nhật Hà trên trán ba đầu hắc tuyến, ám đạo cô không chỉ gặp ngớ ngẩn, còn một lần gặp ba cái.
"Bây giờ liền một con chuột đều có thể bắt nạt tôi." Cô mắng chống đỡ thân thể ngồi dậy đến, vừa nhấc mắt nhìn thấy trên ghế lái trầm mặc lái xe người đàn ông, trong đầu "Ông" một thanh âm vang lên, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức chính mình là ngồi ở xe của ai tử lên.
Cái này so với nhìn thấy chuột còn muốn không để cho cô có thể tiếp nhận.
Sắc mặt cô âm trầm, mang theo oán hận con mắt thẳng tắp chằm chằm vào Trương Đức Toản, khoác đầu toả ra sắc mặt tái nhợt rất giống cái lấy mạng nữ quỷ: "Dừng xe."
Hải Châu và Ngô Xuân Nam lập tức nín thở.
"Ở đây không thể dừng xe, bệnh viện ngay ở phía trước, sau đó tôi rồi sẽ rời khỏi." Trương Đức Toản xuyên qua kính chiếu hậu bất đắc dĩ nhìn cô một cái, "Tin tưởng tôi, tôi so với cậu càng không nghĩ xuất hiện tại trước mặt cậu."
"Chiếu cố tốt chính cậu, hy vọng đây là chúng ta một lần cuối cùng gặp mặt." Hắn nói.
"Tôi tự nhiên sẽ chiếu cố tốt chính mình." Mã Nhật Hà mặt lạnh lấy đánh trả: "Cũng mời cậu đừng có nuốt lời, có thể cách tôi bao xa thì bao xa, Trương Đức Toản, hy vọng cậu nhớ kỹ, cậu hủy cuộc sống của tôi, nhưng mời cậu đừng có hủy đi tương lai của tôi, vì papa, tôi muốn sống, thật tốt còn sống."
Trương Đức Toản không nói lời nào.
Giày vò một đêm, Mã Nhật Hà lòng sinh mỏi mệt: "Biết đâu cậu là nghĩ đền bù, nhưng với tôi mà nói, cậu đền bù tôi phương thức tốt nhất chính là đừng lại xuất hiện, Trương Đức Toản, cậu có thể đã hiểu không?"
Ánh mắt của cô trong lóe lệ quang, ngữ khí càng là hơn mang theo yếu ớt cầu khẩn, đây là cô tối nay lần đầu dùng bình tâm tĩnh khí ngữ khí nói với hắn lời nói, đại khái là vì mọc lên ốm, cô đối với nhân sinh, còn có trước mặt người đàn ông này, đều là bất đắc dĩ lỗi nặng lòng chua xót.
Trong xe có một cái chớp mắt yên tĩnh, Trương Đức Toản nhìn thoáng qua kính chiếu hậu trong yếu đuối lại quật cường cô gái, khóe mắt của cô ướt át, hắn nhớ tới chính mình sở tác chỗ là đúng cô tạo thành đả kích, cuối cùng hay là không phản bác được.
"Tôi hiểu rồi, sẽ không lại xuất hiện." Hắn trịnh trọng làm xuống hứa hẹn.
Cho dù hắn nghĩ là cô làm những gì, nhưng nếu như người trong cuộc không tiếp thụ, vậy cũng đúng vu sự vô bổ, hắn là người đàn ông, hắn nên tôn trọng nữ ý nguyện của người, không thể ép buộc cô tiếp nhận thiện ý của hắn, Trương Đức Toản đang tâm lý đúng Mã Chí Thanh nói một tiếng thật có lỗi, hắn nghĩ hắn không thể tiếp tục nữa.
Trong xe bầu không khí lộ ra cổ quái, còn lại hai người liền đại khí cũng không dám đạp, một mực cẩn thận qua lại dò xét hai người, không dám xen vào.
Bệnh viện rất nhanh đã đến, ba người xuống xe, Trương Đức Toản quả nhiên nói được thì làm được, đem bọn hắn đưa đến cửa bệnh viện thì lái xe đi rồi, trước khi đi, thậm chí không có nhìn nhiều Mã Nhật Hà một chút.
Hải Châu thấy Mã Nhật Hà đưa mắt nhìn Trương Đức Toản rời đi mặt lạnh như sương lạnh, mặc dù tò mò trong lòng trái tim sắp tràn đầy hiện ra, rốt cục vẫn là nhịn được gì cũng không hỏi.
Treo hào làm kiểm tra, khám gấp bác sĩ chẩn bệnh cô được là cấp tính Dạ Dày viêm, ở giữa Mã Nhật Hà lại kéo hai lần bụng, sợ cô mất nước, đành phải lưu tại bệnh viện truyền nước biển.
Đã đến giờ rạng sáng ba giờ, phòng cấp cứu trong mọi người đều sắc mặt mệt mỏi, Mã Nhật Hà nhìn làm bạn ở người cô bên cạnh Hải Châu, còn có chạy trước chạy sau là cô đệm giao tiền thuốc men Ngô Xuân Nam, bọn họ thậm chí nhận thức không vượt qua năm cái giờ, nhưng xa lạ bọn họ khiến trong lòng của cô sinh ra cảm động.
Cô may mắn đang cô nhân sinh thấp nhất cốc gặp người tốt.
Mã Nhật Hà đang Hải Châu trong nhà ở tiếp theo, trải qua khốn cùng Lưu Ly sau, cô thành thục rất nhiều, chí ít tính tiểu thư thu liễm không ít, Hải Châu nói chuyện với cô cũng không lại nơm nớp lo sợ, ngược lại vui vẻ cùng cô chia sẻ tâm sự của mình, cô thầm mến lầu đối diện nha sĩ tiên sinh rất lâu, vì hắn thậm chí vui lòng lưu tại thu nhập thấp trong quán cà phê làm phục vụ viên, chỉ vì có thể cách mấy ngày thì liếc hắn một cái.
Nhưng đại đa số lúc, đều là Hải Châu đang nói, Mã Nhật Hà làm người nghe, bệnh nặng mới khỏi sau lòng của cô tình phá lệ u buồn, đúng chính mình sự tình cũng là nói năng thận trọng, Hải Châu cho là Mã Nhật Hà là liệu tình tổn thương, nhưng lại không biết cô nhưng thật ra là đang lo lắng tương lai của mình.
Điện thoại di động của cô quay xong , cái này cũng mang ý nghĩa, cô triệt để đoạn mất và thế giới kia liên hệ.
Không có tiền, không có địa phương có thể đi, càng không có tương lai, bây giờ cô tốt nhất lựa chọn chính là muốn làm pháp lưu lại đến, nhưng cô không biết làm sao với Hải Châu mở miệng.
Ban ngày Ngô Xuân Nam và Hải Châu đi làm, trong nhà thì thừa cô và Lạc Công Luật hai người, cô nam quả nữ khiến cô có hơi không được tự nhiên, cô liền dứt khoát cả ngày trốn ở Hải Châu trong phòng thấy phim truyền hình, Lạc Công Luật bao nhiêu đã hiểu cô tâm tư, mỗi ngày nấu cháo hoa, đến cơm chút thì gõ cửa phòng của cô ba lần khiến cô mở cửa dẫn cơm hộp, tóm lại lời nói cử chỉ thập phần có chừng mực.
Đến ngày thứ ba, Mã Nhật Hà cuối cùng húp cháo uống đến muốn nôn, cô bước ra khỏi cửa phòng, ngoại trừ cầu Lạc Công Luật đừng lại cầm cháo độc hại cô bên ngoài, cô còn có chính sự muốn thỉnh giáo hắn.
Đối với Lạc Công Luật nhân phẩm, cô đã đã không còn hoài nghi, cũng nhận là hiện nay hắn là tốt nhất thỉnh kinh đối tượng.
Vì trong nhà này, hai người bọn họ đều là mọt gạo.
Làm vì một con không chuyện sinh sản mọt gạo, Lạc Công Luật suốt ngày làm nhiều nhất sự tình chính là ổ ở trên ghế sa lon bên cạnh đánh Đàn ghi-tôi bên cạnh đối khuông nhạc bôi bôi vẽ tranh, mỗi làm xong một con từ khúc liền bắt đầu ôm Đàn ghi-tôi hất tóc gào thét, ngược lại là đem lưu hành cự tinh bão học được mười phần mười, nhưng mà chỉ bằng hắn vậy ngón giọng, Mã Nhật Hà cảm thấy hắn hay là an phận làm hắn nhà giàu thiếu gia tương đối tốt.
Tối hôm qua nghe Hải Châu trò chuyện lên Lạc Công Luật, Mã Nhật Hà cả kinh cái cằm kém chút rớt xuống đến.
Ai lại sẽ biết, cái này suốt ngày uốn tại bụp trên ghế sa lon râu ria xồm xoàm quần bò còn phá cái động thất vọng nam nhân là từ nhỏ ngậm chìa khóa vàng ra đời có tiền thiếu gia, lão cha là Forbes Phú Hào Bảng khách quen, quý phụ lão mụ là các lớn tuần lễ thời trang thượng khách, có thể cái này vốn phải là quyết đoán tổng tài thằng nhóc lại suốt ngày làm Rock cự tinh nằm mơ ban ngày, còn cự tuyệt tiếp nhận cha mẹ nhét cho vị hôn thê của hắn, đang đính hôn ngày đó trong đêm chạy trốn, đã đang Ngô Xuân Nam ở đây né sắp ba tháng rồi, nghèo được đinh đương vang cũng không có muốn với cha mẹ ý thỏa hiệp.
Đều là kẻ có tiền luân là kẻ nghèo hèn, so với Mã Nhật Hà, Lạc Công Luật vậy là thuần túy chính mình tìm tội thụ, nhìn hắn đều nghèo ba tháng, cũng coi như là tiền bối, Mã Nhật Hà hy vọng hắn có thể cho chính mình một hữu dụng "Mọt gạo công lược" .
Thấy cô xuất hiện ở phòng khách, Lạc Công Luật không ngẩng đầu một chút, Mã Nhật Hà đành phải ho nhẹ hai tiếng, hắn mới miễn cưỡng giơ lên một chút mắt da, tay còn trên Đàn ghi-tôi gảy.