Mã Chí Thanh mắt co rụt lại, nhìn cai ngục, nắm chặt cuối cùng thời gian đối với người trẻ tuổi nói ra làm hắn cả đời khó quên cảnh cáo.
.
"Nhớ kỹ, vĩnh viễn không điên cuồng hơn, vĩnh viễn đừng có nghịch thế mà là, quá đáng từ tin lại giết chết cậu. Sống sót đến, không có gì so với sống sót đến càng nặng muốn!" Bị Giám Ngục mang trước khi đi, hắn gầm thét hô lên câu nói sau cùng, vậy khàn cả giọng âm thanh quanh quẩn trong không khí hồi lâu, lệnh Trương Đức Toản hơn nửa ngày không thể động đậy.
Hắn mang theo trĩu nặng trái tim tình bước ra nhà tù cửa chính, sau lưng nặng nề cửa sắt "Két két" một tiếng sau khép lại, đem cái đó ngột ngạt đến khiến người tôi thở không nổi thế giới ngăn cách sau lưng hắn.
Buổi trưa ánh nắng vẩy vào trên bả vai hắn, lại như cũ khu không đi hắn theo trong ngục giam mang ra tới âm lãnh hơi thở.
Trương Đức Toản đẹp mắt mày rậm y nguyên nhíu lại, hắn y nguyên khó hiểu.
Mã Chí Thanh đang PVC lên cử động điên cuồng hắn có thể lý giải, nhưng hắn đồng thời không có sau khi giải thích đến quy mô mượn vay nặng lãi đang PTA lên sai lầm giao dịch, này chủng loại giống như dân cờ bạc hành vi không khác tự sát, giao dịch không thuận thì nghỉ ngơi, hắn làm đi một đời Tử Kỳ hàng, lại không biết đạo lý kia?
Lẽ nào hắn thật già nên hồ đồ rồi? Hay là nói, phải chết người đều sẽ liều lĩnh điên cuồng một lần? Một sâu ái nữ mà bố sẽ như thế ích kỷ?
Trương Đức Toản quay đầu lại nhìn thoáng qua vậy Dawson nhưng cao ngất cửa sắt, chỗ đó yên tĩnh, không ai cho hắn đáp án.
Nhớ tới chính mình trong tù bị ép làm ra hứa hẹn, hắn không lý do bực bội, vô cùng nghĩ hút điếu thuốc, sờ soạng toàn thân, mới nhớ tới chính mình cai thuốc rất lâu, đành phải đứng ở không người trên đường tiếng trầm cười khổ.
Trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí, thiếu ừ tình của người khác, cuối cùng có một ngày, là phải tăng gấp bội hoàn lại .
Mã Nhật Hà cứng ngắt ngồi ở Hàn Linh gia xa hoa trong phòng khách, mặt đỏ bừng lên.
Hàn Linh mama cũng tia không e dè cô tồn tại, đang phòng bếp đúng Hàn Linh nói chuyện lớn tiếng, ngữ khí chanh chua đến cực chút.
Đàm luận tiêu chút tự nhiên là cô cái này đang nhà cô mặt dày mày dạn ở hai mươi mấy ngày phá sản tên ăn mày.
"Tôi âm thanh lớn làm sao rồi? Tôi đang nhà mình còn không thể tự do nói chuyện rồi? Cậu là tôi con gái không? Nuôi cậu như thế lớn, vì cái ngoại nhân cùi chỏ ra bên ngoài gậy..."
"Mẹ, van cậu, Nhật Hà cô là khách nhân..."
"Khách nhân? Có từng thấy đến trong nhà người khác ăn uống chùa gần một tháng khách nhân không? Cô còn đổ thừa không đi cô, thật coi chính mình hay là đi qua ngậm chìa khóa vàng thiên kim tiểu thư a? Còn giả tưởng hắn cái đó ăn cơm tù lão ba tới cứu cô? Nằm mơ đi!"
"Mẹ, âm thanh tiểu bắt lính theo danh sách không? Nhật Hà tốt xấu là tôi tốt người bạn, tôi không thể thấy chết không cứu a, tôi..."
"Cậu cái này làm người bạn đã hết lòng lấy hết, trước đó nhà cô nợ chủ thượng cửa đòi nợ, giật đồ giật đồ, nện thủy tinh nện thủy tinh, muốn không phải nhà chúng ta ra tay giúp bận bịu, cô liền thân lên cái này thân trang phục đều muốn bị người lột sạch gán nợ, tôi thực sự là thấy không nổi nữa, còn coi mình là Phượng Hoàng đâu, mỗi ngày mặc tôi con gái trang phục ở trước mặt tôi lắc, thì cô bây giờ dạng nghèo kiết xác này, xứng với Chanel không?"
Hàn mama càng nói càng khó nghe, Mã Nhật Hà hốc mắt dần dần tràn đầy bất lực nước mắt, đi qua hai tháng đúng cô quả thực là một hồi không dám hồi ức nhân sinh ác mộng, cô từ phía trên đường hung hăng ngã xuống đến Địa Ngục, mỗi ngày sợ nhất tỉnh lại một khắc này, vì còn sống quả thực so với chết đi càng giày vò.
Cô đến nay không thể tiếp nhận "Cô đã liền tên ăn mày cũng không bằng" cái này đáng sợ sự thực.
Bố thiếu nợ vào tù, trong nhà tất cả tài sản bị ngân hàng niêm phong, thì liền trong nhà biệt thự đều bị đấu giá, hung hãn chủ nợ như là cường đạo giống nhau cướp đi cô tất cả châu báu đồ trang sức xa xỉ phẩm, lúc cô bị đuổi ra khỏi cửa thời gian, chỉ tới kịp mang đi một cái rương hành lý trong, đám chủ nợ chỉ cho phép cô mang đi một ít thay giặt nội y còn có hình cũ.
Cha của hắn là con một, gia gia nãi nãi phải đi trước, từ cha hắn làm giàu sau đó, những kia cực phẩm thân thích thường thường liền tới nhà vay tiền, cha hắn ngại phiền, những năm này thân thích sớm thì xa lánh không lui tới , cho nên lần này vừa ra chuyện, cô căn bản tìm không thấy có thể đầu nhập vào người, chỉ có thể tìm nơi nương tựa tốt hữu Hàn Linh.
Về phần mẹ của cô, cái đó người phụ nữ, không biết ở cái góc nào qua ngày tốt lành đâu, sớm thì quên có cô người con gái này đi?
Trong nhân thế thê lương tư vị, Mã Nhật Hà cuối cùng đang chính mình 2 4 tuổi một năm này cảm nhận được.
Hàn Linh còn đang ở nhỏ giọng và mẹ của cô dựa vào lí lẽ biện luận, Mã Nhật Hà trên mặt nóng bỏng , như là bị người phiến vô số cái cái tát, mặc dù Hàn Linh vô cùng trượng nghĩa, nhưng người nhà cô đã hạ lệnh trục khách, cô hiểu rõ cô nên rời khỏi , nhưng cô không có dũng khí, không có tiền, cũng không có thân thích có thể ném dựa vào, thành phố này lớn như vậy, nhưng cô lại không có địa phương có thể đi.
Ba...
Mã Nhật Hà ở trong lòng hô hoán, cô bị cô tối yêu người từ bỏ, cô yêu hắn như vậy, giờ khắc này lại hận hắn hận đến trái tim đều đau nhức lên.
Tại sao muốn để cho tôi một mình đối mặt cái này tất cả? Vì sao?
Ba, tôi nên làm cái gì? Tôi rất sợ hãi.
Hàn Linh thật không cho dễ mới thuyết phục mẹ lại thu lưu Mã Nhật Hà một tuần lễ, cô cũng là sống an nhàn sung sướng lớn tiểu thư, đối với tốt người bạn dạng này tình cảnh cũng là lực bất tòng tâm, nhiều năm khuê mật , cô lại như gì mở miệng được mời Mã Nhật Hà rời khỏi? Bây giờ cũng chỉ có thể qua một ngày tính một ngày.
Cô sợ Mã Nhật Hà nghe được các cô ấy nói chuyện, gặp khách sảnh không ai, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đi lên lầu gian phòng của mình, quả nhiên tìm được rồi co quắp tại góc ôm thật chặt Cẩu Hùng Mã Nhật Hà.
Hàn Linh thở dài, trong nhà xảy ra chuyện dùng Hậu Mã Nhật Hà mỗi ngày trạng thái đều là như thế này, hoặc là cả ngày không nói một lời, hoặc là dùng trên người chỉ có vậy ít tiền mua rượu uống đến say không còn biết gì, trong thời gian ngắn cô còn không có cách nào theo cái này đả kich cực lớn bên trong đi ra đến, càng đừng đề cập lại lần nữa tỉnh lại, thật tốt nghĩ cuộc sống sau này nên làm gì bây giờ.
Cô đi đến Mã Nhật Hà người bên cạnh, ngồi xổm xuống đến, thấy cô ngốc trệ giống cái búp bê, đành phải đẩy đẩy cô: "Nhật Hà, cái đó... Tôi nói cho cậu a, không bằng qua mấy ngày chúng ta ra ngoài lữ hành đi, coi như giải sầu , ừm, sau khi trở về tôi cùng tin mọi thứ đều lại sẽ khá hơn..."
Hàn tô Sunu lực dùng bần cùng từ ngữ để miêu tả vậy còn không tính quá kém tương lai, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa nói cái đó người cùng nghe cái đó người cũng sẽ không cùng tin, sự thật đã không thể càng hỏng bét , Mã Nhật Hà thậm chí không có tiền mua vé máy bay.
"Cái đó, cậu yên tâm được rồi, lúc này thì tôi bao nuôi xin chào rồi, lần trước đang nước Pháp, tôi nhưng đang nhà cậu biệt thự ăn uống vài ngày đâu, lúc này nói thế nào cũng phải đem tôi trước đó thiếu cậu trả lại rồi, cậu nói cậu muốn đi đâu? Hy Lạp? Maldives?"
Hàn Linh giả bộ cao hứng bừng bừng dáng vẻ, nhưng người thông minh đều nhìn ra được đến, trong khoảng thời gian này vì thu lưu Mã Nhật Hà, cô với trong nhà quan hệ huyên náo vô cùng không vui, cô lúc này đưa ra đi lữ hành, là thực đang bị bức ép được không có cách nào.
Mã Nhật Hà nét mặt hay là ngơ ngác, nhìn qua ngoài cửa sổ trời trống đang suy nghĩ gì, qua tốt nửa thiên tài nhẹ nhàng phun ra một câu: "Vậy tòa biệt thự... Trong hoa viên võng, tôi thích nhất nằm đang chỗ đó ngắm sao ."
"A?" Hàn Linh không có phản ứng đến, một lát sau mới minh Bạch Khởi đến Mã Nhật Hà chỉ là nước Pháp toà kia gần biển biệt thự.
"Vậy tòa biệt thự tuần trước bị đấu giá." Mã Nhật Hà si ngốc ngơ ngác quay đầu nhìn tốt hữu, sau đó trở nên kích động lên, "Còn có papa tối yêu ghế nằm, tất cả tất cả, đều trở thành người khác ."
"Trời ạ, tôi đã thành tên ăn mày, tôi đã thành một tên ăn mày." Cô la to nhìn, sau đó bụm mặt khóc nức nở lên.
Hàn Linh bất đắc dĩ nhìn không kiềm chế được nỗi lòng hảo hữu, cảnh tượng như vậy dường như mỗi ngày đều sẽ phát sinh một lần, cô ban đầu còn sẽ cùng theo Mã Nhật Hà ôm đầu khóc rống, bây giờ chỉ cảm thấy chết lặng mỏi mệt, Mã Nhật Hà nhất định phải đối mặt sự thật, nước mắt và rượu cồn đều không thể đem cô theo trong khốn cảnh giải cứu ra đến, sẽ chỉ khiến cô càng thêm hối hận.
Cô bây giờ bức thiết cần chính là một phần có thể sống tạm công việc, nhưng Hàn Linh lại không mở miệng được.
Cô tốt ngôn tốt ngữ hống cô: "Nhật Hà, đừng khóc, chờ bá phụ ra đây, mọi thứ đều lại khôi phục nguyên dạng , bá phụ lợi hại như vậy, hắn nhất định sẽ đông sơn tái khởi, cậu quên không? Lương bá bá là có tiếng kiếm tiền cuồng nhân, chuyện này với hắn không khó."
Dạng này an ủi không thể nghi ngờ rất hữu hiệu, Mã Nhật Hà lập tức không khóc, bây giờ dù là một chút nhỏ bé hy vọng đều có thể khiến cô tốt hơn một chút, cô loạn xạ lau mặt gật đầu: "Đúng, Linh cậu nói đúng, papa lại rất mau ra tới, liền tiền thanh trác đều nói như vậy, papa sẽ không thả tôi mặc kệ , hắn hiểu tôi nhất."
Cô nỗ lực bản thân gây tê, một bên Hàn Linh muốn nói lại thôi, lương gia tình hình cô nghe nhà cô lão đầu nói qua một ít, lão đầu tử có ý tứ là lương bá bá đã triệt để chết chắc rồi, cho dù hắn ra ngục, cũng không có người biết, cho hắn mượn tiền Đông Sơn tái khởi, huống chi nghe người tôi nói, lương bá bá vào tù trước cơ thể thật không tốt, nhưng cô không dám với Mã Nhật Hà nói, sợ cô chịu không được càng nhiều đả kích.
Hàn Linh cố ý trò chuyện lên những lời khác đề: "Đúng rồi, Nhật Hà, chúng ta tới chọn trang phục đi, kỷ gia ngày mai muốn tới nhà của tôi làm khách, mẹ của tôi nói, kỷ trái cũng tới a, ngày mai chúng ta muốn ngon lành là đi xuất hiện ở trước mặt hắn."
Nhắc tới Nam Thần kỷ trái, Mã Nhật Hà lại lần nữa trầm mặc, bây giờ A thành phố thượng lưu giai cấp đã không có lương gia vị trí, bây giờ tường đổ mọi người đẩy, cô mới nhìn rõ những người đó sắc mặt. Những người kia sẽ dùng thấy tên ăn mày nhãn quang đối đãi cô, chỉ một ánh mắt khinh thị, có thể đem cô tôn nghiêm xé nát.
Kỷ trái lại ý kiến gì cô đâu? Hắn như vậy thiện Lương Hữu tốt, có lẽ là đồng tình cô đi, chỉ là đáng tiếc, cô rất cần tiền, duy nhất không cần là đồng tình.
Thực chất bên trong kiêu ngạo không cho phép cô xuất hiện đang kỷ bên trái trước, tiếp nhận hắn thương hại.
Cô nét mặt hờ hững nhìn Hàn Linh đứng ở trước gương thử một kiện lại một kiện trang phục, trong ngực ôm thật chặt con kia vải màu xám gấu, trong nhân thế tất cả náo nhiệt, đều chống đỡ chẳng qua cái này gấu nhỏ mang cho cô ôn hòa.
Đêm đó, sau bữa ăn Hàn Linh bị Hàn mama phân công đi lấy cô sửa đổi xong định chế lễ phục dạ hội, cô sau khi ra cửa, bản nghĩ lên lầu Mã Nhật Hà Hàn mama gọi lại: "Tiểu Ấm, cậu chờ một chút, a di có chuyện nói cho cậu."
Cô cắn cắn môi, quay người miễn cưỡng vui cười: "Tốt., a di."
Hai người ngồi đối mặt nhau, Hàn mama giơ tay nhấc chân đều là một bộ thượng lưu giai cấp quý phụ nhân diễn xuất, chỉ là trên mặt ngoài cười nhưng trong không cười dáng vẻ làm cho người buồn nôn, cô đi thẳng vào vấn đề nói: "Tiểu Ấm, cậu tới nhà cũng ở không ít thời gian , Linh và tôi mặc dù đều đem cậu trở thành người trong nhà, chẳng qua a di vẫn phải nói một câu, Hàn gia rốt cục không phải nhà của một mình cậu, như vậy hạ đi cũng không được biện pháp."
"Cậu nên nghe Linh nói đi, ngày mai nhà chúng ta có gia yến, thực sự cũng không tiện khiến bên ngoài người tham gia." Hàn mama vừa quan sát Mã Nhật Hà thần sắc, một bên nói rằng đi: "Linh đâu, tôi với ba của cô đang chuẩn bị đem cô đưa ra ngoài du học, trước đó cái này đứa nhỏ quá làm cho người tôi quan tâm, mỗi ngày với những kia hồ bằng cẩu hữu lên hộp đêm lêu lổng, tôi với ba của cô lo lắng buổi tối đều ngủ không ngon."
Mã Nhật Hà đầu rủ xuống được thấp hơn, Hàn mama trong miệng "Hồ bằng cẩu hữu" tự nhiên chỉ chính là cô, mà bọn họ hoả tốc đem Hàn Linh đưa ra nước ngoài, đơn giản chính là nghĩ khiến cô và chính mình đoạn tuyệt lui tới.
Thấy Mã Nhật Hà cúi đầu không nói lời nào, Hàn mama cười lạnh một chút, trong mắt tràn đầy căm ghét, từ phía sau lấy ra một phong thư đẩy lên trước mặt cô, hư tình giả ý nói: "Đây là thúc thúc a di một điểm tâm ý, chúng ta làm trưởng bối năng lực có hạn, tiểu Ấm a, về sau cậu liền dựa vào chính mình ."
Mã Nhật Hà nhìn thoáng qua cái đó không tính mỏng phong thư, Hàn gia đây là đang đuổi tên ăn mày , cô câu môi cười khổ một chút, thì ra cô Mã Nhật Hà cũng có hôm nay.
Cô đem cái đó phong thư đẩy trở về, thực chất bên trong kiêu ngạo không cho phép cô không thỏa hiệp: "Cậu, cảm ơn cậu và Hàn thúc thúc một phen tâm ý, nhưng mà, tôi không thể tiếp nhận, mấy người có thể khiến cho tôi quấy rầy lâu như vậy đã để cho tôi băn khoăn, nếu như bị bố của tôi hiểu rõ, hắn cũng sẽ buồn bực tôi không hiểu chuyện ."
Hàn mama kinh ngạc nhìn Mã Nhật Hà, ngược lại là có mấy phần nhìn với con mắt khác, cái này cô gái vẫn còn bảo trì bình thản, không hổ là Mã Chí Thanh dạy dỗ con gái.
Mã Nhật Hà đứng lên đến: "Tôi đã phiền phức phủ thượng nhiều lắm, tối nay liền cáo từ , phiền phức ngài chuyển cáo Linh một tiếng, liền nói có thân thích tới đón tôi đi nơi khác, chờ tôi thu xếp tốt lại với cô liên hệ."
Hàn mama ồm ồm : "Nhà chúng ta Linh du học rất bận rộn, mấy người không liên hệ cũng không có quan hệ."
Mã Nhật Hà trầm mặc một chút: "Được, tôi hiểu rồi. Tôi đi thu thập một chút."
Cô lưng thẳng tắp, không cho phép chính mình đang trước mặt người khác xoay người yếu thế, vừa nhấc chân muốn lên lầu bậc thang, Hàn mama lại lần nữa gọi lại cô, chứa vuốt ve trên váy vải vóc nói: "Tiểu Ấm, cậu trên người cái kia váy nhà tôi Linh vô cùng thích ."
Mã Nhật Hà sửng sốt một chút, tay nắm thành quyền, hít sâu một hơi mới cười nói: "Cậu, cậu yên tâm, tôi sẽ không mang đi Linh thứ gì đó ."
Hàn Mẫu mặt hơi khó coi.
Mã Nhật Hà xoay người trong nháy mắt đó hốc mắt cuối cùng hay là không tự chủ ẩm ướt.
Cô bất chấp lau nước mắt, bay vượt qua phóng tới rương hành lý của mình, cô chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cái này chỗ khiến cô chịu đủ khuất nhục nhà, vĩnh viễn cũng không còn đặt chân.
Cô lẻ loi một mình đi ra Hàn gia lúc, thành thị đêm còn không sâu, còn có chân người bước vội vàng được trên đường đi về nhà, không ai chú ý tới kéo lấy hành lý vẻ mặt cô đơn cô, tự nhiên cũng không ai chú ý tới cách đó không xa luôn luôn với ở sau lưng cô một cỗ màu đen Audi.
Đây là Mã Nhật Hà trong đời gian nan nhất một buổi tối, cô nếm đến không nhà để về khốn cùng Lưu Ly tư vị.
Trong nhà xảy ra chuyện trước không có dấu hiệu nào, cô còn đến không kịp làm ra phản ứng, thì bị đuổi ra khỏi gia môn, bây giờ cô toàn thân cao thấp chỉ có trước mấy ngày Hàn tô Suzel cho cô năm trăm đồng, trước kia chút tiền ấy cô một bữa cơm đều không đủ, hiện nay, cô lại cần nhờ chút tiền ấy sống qua.
Mã Nhật Hà đứng ở thành thị đầu đường vô kế khả thi, nhìn và cô gặp thoáng qua đường trên mặt mọi người dào dạt tiếu dung, trước kia chính mình lại cảm thấy những người này như con kiến, cả ngày công việc, một tháng tiền kiếm được thậm chí chưa đủ chính mình đang Michelin phòng ăn ăn một bữa cơm, bây giờ cô lại cảm thấy những người này đều so với cô hạnh phúc.
Chí ít thành phố này có một chỗ ánh đèn vì bọn họ mà lưu.
Cô mang giày cao gót chẳng có mục đích trên đường du đãng một giờ, ngồi ở náo nhiệt quảng trường bể phun nước lên ngẩn người, hay là không hạ nổi quyết tâm đi khách sạn mở một cái phòng.
Tiêu xài hết trên tay tiền, ngày mai sẽ phải chịu đói .
Mà cô không nghĩ vứt bỏ tôn nghiêm hướng người khác ăn xin.
Trong bọc điện thoại đang vang lên, Hàn Linh đánh tới, Mã Nhật Hà một lần mềm yếu chiếm thượng phong, muốn theo tốt hữu thẳng thắn thực ra căn bản không có gì thiện lương thân thích tới đón cô, cô bây giờ lưu lạc đầu đường không chỗ có thể đi, mời cô lái xe tới đón cô trở về.
Nhưng tôi sao có thể trở về đâu? Tôi là Mã Nhật Hà, ba của tôi là Mã Chí Thanh, tôi không thể làm thấy người bạch nhãn ký sinh trùng.
Đến cuối cùng cô hay là hạ tâm sắt đá bóp rơi mất điện thoại, sau đó dập máy.
Màn hình điện thoại di động tối tiếp theo, cô nhân sinh cuối cùng một chút hy vọng cũng đã biến mất.
Ba, vì sao ba muốn ném cpn xuống?
Ba, ba trôi qua có được không? Con nhớ ba.
Cô ngẩng đầu đối mênh mông đêm trống hô hoán, trong mắt nước một mảnh.
Giờ khắc này cô vô cùng chính tưởng niệm bố, mặc dù tàn nhẫn như hắn tước đoạt cô tất cả, có thể cô như cũ không cách nào oán hận hắn, cô hiểu rõ trên thế giới này tối yêu cô người hay là hắn, cái này một chút cô chưa bao giờ hoài nghi tới.
Xoa xoa nước mắt, Mã Nhật Hà đứng lên đến, cô quyết định tối nay tìm địa phương chịu đựng qua một đêm, sau đó ngày mai đến trông coi chỗ thấy bố.
Cô nhớ tới phụ cận có một còn không tệ quán cà phê, chỗ đó ôn hòa lại an toàn, ghế sô pha dễ chịu đến khiến người tôi buồn ngủ, ông chủ cũng là hiền lành trung niên nhân.
Quán cà phê rời cái này bên cạnh cũng không tính là quá xa, Mã Nhật Hà quyết định đi đường đi qua.
Ở giữa muốn đi qua một toà cầu sắt, dưới cầu là xuyên qua thành thị trào ra sông, cô đứng ở kiều trên hướng xuống thấy, phía dưới một mảnh đen kịt, tựa như có thể thôn phệ tất cả lỗ đen, có như vậy một hai giây, trong đầu của cô lại xẹt qua "Nhảy xuống đi tất cả đau khổ rồi sẽ biến mất" đáng sợ suy nghĩ, sau đó dường như có ma quỷ ở bên tai giật dây, cô quỷ thần xui khiến nhấc chân đứng ở trên lan can sắt, một hồi lạnh thấu xương gió đêm đột nhiên đem cô thổi tỉnh rồi, thanh tỉnh lại cô mồ hôi lạnh xuất hiện nhiều lần.
Trời ạ, vừa nãy cô là muốn làm gì?
Cô sống ở đó trong đại não trống không, lại một trận gió thổi tới, đem cổ cô lên khăn lụa thổi tới cầu sắt ủi trên xà nhà, theo gió bay bay muốn ngã.
"Ôi!"
Mã Nhật Hà kinh hô, cái này nhưng cô tối yêu một cái yêu ngựa sĩ khăn lụa, cơ hồ là trăm dựng, cho dù tùy tiện mặc một bộ Trung Dung trang phục, phối hợp như vậy một sợi tơ khăn, cũng sẽ không chết tôn quý cảm giác.
Cô đã chết tất cả, cô không nghĩ lại chết còn sót lại vậy phần sĩ diện.
Mắt thấy khăn lụa thì treo ở đỉnh đầu cô, tùy thời có thể có thể bị gió thổi đi, có thể dùng tay đủ lại đủ không đến, Mã tiểu thư được con mắt lại ướt, cô đã thảm như vậy, vì sao lão thiên gia còn muốn cả cô? Còn ngại cô chưa đủ thảm không? !
Lão thiên gia cậu đừng muốn cầm đi tôi cuối cùng chút đồ vật kia, lấy mạng liều mạng tôi cũng muốn tranh với cậu !
Lúc này cô đã quên dưới chân là chảy xiết trào ra nước sông, cũng quên đi qua rất nhiều nghĩ không ra người tại đây trong tự sát tỷ lệ thành công là 100%, cô mang theo không chết không thôi khí thế, nhấc chân liền hướng trên lan can bò.