Hồ Việt Tiến hai tay nắm chặt tạo thành quả đấm, hai chân nặng trĩu, anh không ngẩng đầu nhưng cũng đã cảm nhận được xung quanh có vẻ khác thường.
“Này, đừng chạy -”
Cũng nhanh muốn đi tới cửa Hồ Việt Tiến đột nhiên quát to một tiếng: “Lý Phi Hải!”
Lý Phi Hải chạy về, một cái trọng quyền liền đem nam sinh ngã xuống đất.
Cậu ta cưỡi ở trên người đối phương: “Cậu chơi tôi à!”
“Lý Phi Hải!” Hồ Việt Tiến chạy tới, kéo cánh tay của anh: “Đừng đánh, đừng đánh.”
Lý Phi Hải cựa ra khỏi tay Hồ Việt Tiến, lại là một quyền nện ở người dưới: “Tối nay tôi liền thay cha mẹ cậu dạy dỗ cậu thật tốt!”
Hồ Việt Tiến hét lớn một tiếng: “Lý Phi Hải!” Anh ngăn lại ở Lý Phi Hải sẽ phải nữa đập xuống quả đấm: “Đánh nữa muốn chết người!”
Lý Phi Hải lúc này mới dừng lại, anh giận mù quáng, phẫn nộ từ nam sinh trên người đứng lên: “Còn chưa cút!”
Đối phương khóe miệng cùng mũi cũng chảy máu, cậu ta loạng choạng đứng dậy, chạy hai bước, quay đầu, hùng hổ: “Con mẹ nó mày chờ tao!”
Lý Phi Hải mới không phải sợ chuyện, nhà anh ba đời đều là luyện quyền, “Tao chờ mày đấy!”
Chung quanh bạn học xem náo nhiệt vừa xì xào bàn tán vừa tản ra, có thể kia tìm kiếm ánh mắt nhưng vẫn đuổi sát Hồ Việt Tiến không thả.
Qua một năm, không người biết anh những chuyện kia, anh ở trong mắt người khác nhiều nhất chính là một cái người tàn tật.
Hôm nay, anh không chỉ có là người tàn tật, anh lại thêm cá danh hiệu ——
Con trai của kẻ giết người.
Lý Phi Hải chạy tới lần nữa cầm hai cái đĩa, đưa cho anh một cái.
Hồ Việt Tiến không có nhận, anh cúi thấp đầu, thanh âm rất thấp: “Tôi đi về trước.”
Lý Phi Hải nhìn anh cao gầy cô lạnh bóng lưng, anh mang trong tay cái mâm chỉ những thứ kia đuổi theo Hồ Việt Tiến bóng lưng nhìn từng kẻ hóng hớt, rống to: “Nhìn cái gì vậy, ăn cơm của nhà các người à!”
*
Buổi tối tan học, Giang Mộng Vy chạy như bay ra phòng học đi nhà xe, cô từ mỗi ngày ở trên giường mở mắt ra kia một giây bắt đầu liền đang mong đợi trời tối.
Cô chạy xe điện màu vàng thoan thai ra khỏi phòng học.
Từ trường học đến nhà cô, khoảng chừng năm cây số, hôm nay là thứ sáu, cô buổi sáng từ nhà mang theo chân giò hun khói cùng tôm nhân để cho cục cưng của cô ăn.
Giang Mộng Vy xe chạy bằng điện đỗ lại ở một cái công cộng bãi đậu xe, ngày hôm qua, cô đi qua nơi này, nghe thê thảm tiếng mèo kêu, sau đó cô ở cửa tìm được một mèo con. Mèo con núp ở xi măng phát run, nó rất nhỏ, hơn nữa gầy vô cùng, trên người màu trắng cũng bẩn thành màu xám tro. Giang Mộng Vy rất muốn đem nó mang về nhà, nhưng là Dữu Diệu Ngọc quá dị ứng với mèo.
Giang Mộng Vy trong tay giơ lên túi ny lon cá đứng ở đằng kia.
Cạnh xi măng, có một người, là một cậu con trai mặc áo sơ mi có hoa văn màu xanh.
Cậu trai cúi thấp đầu, tóc mái che nửa mi mắt, anh đem bẩn thỉu mèo con ôm ở trên quần jean sạch sẽ, anh năm ngón tay trắng nõn thon dài, đang nhẹ nhàng vuốt đầu và thân con mèo.
Giang Mộng Vy thấy trên chân anh là đôi giày, có màu cùng với cô.
Giang Mộng Vy nhìn anh chằm chằm, một câu rất nhẹ rất dịu dàng truyền tới ——
“Anh dẫn em về nhà có được hay không?”
Mèo con giống như nghe hiểu lời của anh, hướng anh mềm nhũn kêu meo meo.
Giang Mộng Vy đột nhiên cảm thấy, anh ở nơi nào, cùng con bị vứt bỏ, làm bộ đáng thương lưu lạc mèo rất giống.
Cậu trai chú ý lực quá tập trung, một chút cũng không phát hiện cách anh hai thước xa là cô gái đang quan sát cùng nhìn chăm chú anh, cho đến khi anh ôm mèo con đứng lên, ánh mắt mới chạm phải cô.
Hồ Việt Tiến một tay nâng mèo con, một tay che ở đầu của nó, anh không thích người khác dùng một đôi tham cứu ánh mắt nhìn anh chằm chằm, anh mở rộng tầm mắt, ôm mèo con lướt qua Giang Mộng Vy.
Giang Mộng Vy ngẩn ngơ ở tại chỗ, con ngươi trong suốt như nước suối lại để cho cô nhìn thấu nhàn nhạt bi thương và tuyệt vọng.
“Này!”
Hồ Việt Tiến bước chân dừng lại, nhưng không có xoay người.
Giang Mộng Vy nhớ tới, cô mang tới chân giò hun khói cùng tôm nhân còn không có cho đâu: “Cậu có hiểu người tới trước và người tới sau là như thế nào không?”
Hồ Việt Tiến lúc này mới dừng lại chân, anh hơi nghiêng đầu, giọng có chút thấp, giống như là cố ý đè ép: “Hôm nay là tôi lần thứ tư ôm nó, còn cậu?”
Giang Mộng Vy: “...”
Hồ Việt Tiến đứng tại chỗ đợi đại khái nửa phút cũng không có đợi đến cô trả lời, lúc này mới nhấc bước.
Hồ Việt Tiến thuê nhà liền cách đây bãi đậu xe không xa, đi bộ đại khái hơn mười phút là có thể đến.
Qua bãi đậu xe quẹo phải, là có một con đường một chiều buôn bán, người rất nhiều, ven đường có không ít bày sạp bán đồ, Hồ Việt Tiến gần đường, đi vào một cái hẻm nhỏ.
Sau lưng tiếng bước chân rất nhẹ, anh nghe không rõ, nhưng là qua khóe mắt có thể nhìn thấy cái bóng, anh đi nhanh, trên tường cái bóng cũng nhanh hơn, anh chậm, cái bóng kia liền theo chậm.
Hồ Việt Tiến không có xoay người, anh bước nhanh hơn, xuyên qua hẻm nhỏ, qua đường cái chính là anh thuê nhà chung cư.
Cửa chung cư chỉ dùng để trang trí, tùy ý ra vào, Hồ Việt Tiến ở tầng ba.
Giang Mộng Vy đứng ở cửa tầng 2, cô nghiêng đầu nhìn chung quanh một lần, không có người, cô bị bỏ xa.
Cô giẫm chân, đứng tại chỗ bĩu môi.
Tức giận đấy, tự dưng lại có đôi chân dài như thế, hại cô cũng không đuổi kịp.
Hồ Việt Tiến đứng ở ban công ở tầng ba nhìn xuống, nhìn thấy lầu dưới cái đó một mực đi theo anh là cô gái đang nghe điện thoại.
Ban công cửa sổ thủy tinh không mở, anh nghe không rõ cô đang nói cái gì, thật ra thì coi như anh mở ra cửa sổ, anh cũng nghe không rõ, anh giơ tay lên sờ một cái tai trái máy trợ thính, cười một cái tự giễu.
Giang Mộng Vy ra khỏi Hồ Việt Tiến ở chung cư mới nhớ tới xe của cô còn dừng ở bãi đậu xe, cô lại trở về lấy xe, như vậy trì hoãn, cô khi về đến nhà đã mười giờ bốn mươi, hơn mười phút trước, Giang Phúc Duy gọi điện thoại cho cô nói quán ăn đóng cửa, ông và Dữu Diệu Ngọc phải đi thị trường nhìn hàng, để cho cô học một lát liền ngủ.
Hai năm qua, quán ăn làm ăn dị thường tốt, tốt đến Dữu Diệu Ngọc đều không thời gian quan tâm cô. Nhưng là kể từ Giang Mộng Vy lên lớp, Dữu Diệu Ngọc cũng rất ít đi tới trong tiệm.
Giang Mộng Vy không có tâm trạng học tập, cô tắm liền nằm lên giường, cô một đôi sâu già sắc con ngươi di chuyển, cô người này bản thân lòng hiếu kỳ không nặng như vậy, có thể không biết tại sao, cô luôn cảm thấy cặp kia đen nhánh trong đôi mắt ẩn giấu quá nhiều chuyện xưa.
Anh nhìn tuổi cũng không lớn a, cặp mắt kia cũng trong suốt, nhưng vì cái gì đó là có thể nhìn thấy một lớp bụi ở phía trên đâu.
Giang Mộng Vy trở mình, lúc này, đặt ở gối đầu di động bỗng rung một cái, cô lấy ra mở ra nhìn, là một dãy số xa lạ gởi tới tin tức.
[Chào cậu Giang Mộng Vy, tôi là Uất Thế Duyệt, chiều Chủ Nhật cậu có rảnh không?]
Là ngồi ở Giang Mộng Vy sau lưng bạn học nam.
Giang Mộng Vy thầm nghĩ, đây là muốn theo đuổi cô sao?
Giang Mộng Vy không có tâm tình đó.
Cô không trả lời, mở ra ứng dụng tiểu thuyết, đọc chương mới của [Mạn cùng hoang dã] vừa cập nhật ban trưa rồi mới đi ngủ.
*
Hồ Việt Tiến trở lại nhà cho mèo con tắm, lại dùng máy sấy tóc, bị ấm áp gió thổi bộ lông nổ tung mèo con tránh khỏi người anh.
Hồ Việt Tiến tắt máy sấy tóc, sờ đầu, dùng lời nhỏ nhẹ: “Đừng sợ, chẳng qua là đem lông của em thổi khô, sẽ không làm thương tổn em.”
Mèo con meo meo, nắm Hồ Việt Tiến quần áo đi lên, bò đến cổ của anh, lại meo meo kêu.
“Có phải hay không đói?” Hồ Việt Tiến rụt cổ một cái, nó làm cổ của anh hơi ngứa: “Anh làm cho em ăn ngon được không?”
Mèo con lại kêu meo một tiếng.
Hồ Việt Tiến đem nó để ở trên ghế sa lon, sờ đầu của nó, giống như ở dỗ dành một bé gái: “Ở nơi này chờ anh, một tí là xong ngay.”
Nhưng mèo con không nghe lời, Hồ Việt Tiến chân trước đi, nó liền từ trên ghế salon nhảy xuống, còn đi theo Hồ Việt Tiến vào phòng bếp.
Hồ Việt Tiến thường nấu cơm không nhiều, phần lớn đều là ở trường học ăn, anh liếc nhìn hộc tủ, lại đi mở tủ lạnh, anh cúi đầu hỏi mèo con: “Trứng gà ăn không?”
Mèo con không đáp, chân trước chống đỡ, ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn anh.
Hồ Việt Tiến cầm cá trứng gà đi ra, anh ngồi xuống, cùng mèo con kia tròn vo ánh mắt nhìn nhau: “Nếu em có thể nói chuyện với anh thì tốt biết bao nhiêu.”
Nếu em có thể nói chuyện với anh thì tốt biết bao nhiêu...
Thuở thiếu niên anh từng nuôi một con mèo trắng, cái đêm cha nhảy lầu, anh ôm hai đầu gối ngồi ở trong sân khóc tan nát tâm can, con mèo trắng vẫn ngồi ở bên người của anh, thỉnh thoảng dùng móng vuốt gãi gãi anh.
Giống như là đang nói: Đừng khóc, đừng khóc.
Sau đó, anh dừng khóc, anh đem nước mắt lau khô, khàn giọng nói với con mèo trắng: “Nếu có thể nói chuyện với anh thì tốt rồi.”
Sau đó, con mèo trắng duy nhất nghe anh nói chuyện cũng đã chết.
Không ai nói chuyện với anh, cũng không ai nghe anh nói.
Anh cứ như vậy cô độc sống năm năm.
Hồ Việt Tiến đem nấu xong trứng gà dùng cái muỗng chặt đứt áp bể, cho đến không nóng nữa, anh mới đem chén để ở trên mặt đất.
Mèo con ăn rất nhanh, đầu đều không nâng lên.
Hồ Việt Tiến liền đứng ở đối diện, anh nói: “Sau này, anh gọi em là Bạch Tuyết có được hay không?”
Mèo con chỉ lo cắm đầu ăn, không trả lời anh.
Hồ Việt Tiến cười cười: “Sau này, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, có được hay không?”
Mèo con đột nhiên ngẩng đầu, tròn vo mắt to trong suốt lấp lánh.
Hồ Việt Tiến sờ đầu của nó: “Nhanh ăn đi.”
Mèo con giống như là nghe hiểu lời của anh, tiếp tục cúi đầu ăn.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Hồ Việt Tiến rời giường đến phòng khách, nghiêng đầu tìm tìm, không tìm được Bạch Tuyết cái bóng, anh ngồi chồm hổm dưới đất hô: “Bạch Tuyết, Bạch Tuyết.”
Bạch Tuyết từ từ rèm sau chui ra ngoài: “Meo.”
Hồ Việt Tiến đem Bạch Tuyết ôm: “Hôm nay đi mua cho em cá nhỏ có được hay không?”
Bạch Tuyết đưa đầu lưỡi liếm tay của anh.
Hồ Việt Tiến cười đem nó thả trên đất: “Đợi lát nữa đi ngay mua thức ăn mèo cho em.”
Hôm nay là thứ bảy, Giang Mộng Vy buổi sáng lúc đi học, thuận đường từ Hồ Việt Tiến ở cửa chung cư qua một cái, nếu không phải là bởi vì đi học, cô thật muốn ở cửa thủ sẵn.
Nghĩ tới đây, Giang Mộng Vy cười ha ha, hôm nay không cần tới tiết tự học, cô có thể tới!
Hồ Việt Tiến đi tới cửa hàng thú nuôi, mua đồ dùng hàng ngày cho mèo: Ổ mèo, bồn cho mèo, còn có tự động uống nước, anh đang trên đường trở về lại lưới mua sắm một cái có thể chơi đùa mèo.
Bạch Tuyết giống như rất thích nhà mới, vùi ở mềm nhũn trong ổ không ra được, Hồ Việt Tiến bỏ chút thức ăn cho mèo ở trong chén rồi trở về trong phòng ngủ viết tiểu thuyết.
Viết tiểu thuyết, thời gian luôn là trôi qua đặc biệt nhanh, đến hai giờ chiều, Hồ Việt Tiến mới cảm giác được đói, một buổi sáng, Bạch Tuyết cũng không có quấy rầy anh, Hồ Việt Tiến mở cửa đi phòng khách, thấy Bạch Tuyết đang vùi ở trong ổ.
Nó cũng rất nhàm chán đi, giống như những năm đó của anh, không đi học liền ngồi ở sân trên bậc thang nhìn đối diện tường ngẩn người.
“Bạch Tuyết,” Hồ Việt Tiến đứng ở cách nó hai thước xa, hướng nó ngoắc: “Tới.”
Bạch Tuyết meo meo một tiếng nhảy ra mèo ổ, chạy đến bên cạnh anh.
“Ngày mai, em liền có đồ có thể chơi, cũng sẽ không nhàm chán,” anh đem Bạch Tuyết ôm: “Dẫn em đi xuống đi dạo một chút.”
Bạch Tuyết rất ngoan ngoãn, liền nằm trong ngực anh bất động.
Xinh đẹp thiếu niên ôm một con mèo trắng, xuyên qua ở chung cư trong vườn hoa, Hồ Việt Tiến ôm nó ở trong chung cư vòng hai vòng mới đi cửa siêu thị mua hai túi bánh bao.
Buổi chiều, Hồ Việt Tiến tiếp tục ở trong phòng ngủ viết tiểu thuyết, lần này, anh không lại đem Bạch Tuyết một người ném ở phòng khách, anh mang cả ổ mèo vào trong phòng ngủ.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, ngón tay của thiếu niên ở trên bàn gõ chữ, phía sau anh, một con mèo trắng ở trên cửa sổ dưới ánh mặt trời nhàn nhã thích ý liếm móng vuốt.
Hồ Việt Tiến mỗi một cái quay đầu, khóe miệng đều có nhàn nhạt ý cười, cho dù không có trao đổi, có thể loại này tĩnh không tiếng động làm bạn, đối với anh mà nói, cũng là trân quý.
Chạng vạng tối, Giang Mộng Vy vừa tan học liền chạy thẳng tới Hồ Việt Tiến ở chung cư, cô cũng không biết bản thân ở đâu ra cái này hiếu kỳ, có thể trên người của người kia giống như có loại hấp dẫn, câu cô muốn đi dò tìm.
Mặc dù cô biết làm như vậy thật không tốt, vô cùng không tốt.
Cái này nếu đặt ở theo đuổi thần tượng, đó chính là quấy phá.
Minh tinh cũng đặc biệt không ưa người khác làm phiền đời tư, nghĩ tới đây, Giang Mộng Vy nhai kẹo cao su dừng lại.
Cô cũng không thể để cho anh không ưa, cô đi cửa chung cư trong siêu thị mua một cây kem, đứng ở cửa siêu thị đối diện.
Hôm nay Giang Mộng Vy mặc một áo thun màu trắng, quần jean màu lam, một đôi màu sắc rực rỡ giày thể thao, cô bộ dáng đẹp đẽ, con mắt to lớn, môi đỏ răng trắng, còn có một nụ cười nhàn nhạt liền thu hút rất nhiều cậu trai đi ngang qua.
Chỉ từ bề ngoài nhìn, cô chính là một cô bé đáng yêu, nhưng quen biết cô sau này bạn sẽ phát hiện, cô cũng không phải là chỉ đáng yêu, cô còn là...
Vừa đáng yêu vừa điên khùng nữa.
Giang Mộng Vy ngậm kem trong miệng, ngồi chồm hổm dưới đất, cô suy nghĩ: Phải làm sao quen biết anh lại không để cho anh không thích đây?
Sắc trời dần dần tối lại, Giang Mộng Vy cũng ăn ba cây kem, cũng không nghĩ ra đối sách.
Đến bảy giờ rưỡi, Dữu Diệu Ngọc điện thoại tới, điện thoại vừa tiếp thông chính là chất vấn cô tại sao đến bây giờ còn không về nhà.
Giang Mộng Vy đã sớm nghĩ ra câu trả lời: “Con ở sửa bánh xe đâu, lập tức là xong rồi.”
Dữu Diệu Ngọc ồ một tiếng: “Vậy nhanh lên một chút trở về, mẹ cơm cũng làm xong.”
Ngày hôm sau là chủ nhật, Giang Mộng Vy mượn đi mua điểm tâm lại đi cái đó chung cư, cô không sờ tới thời gian của anh quy luật, liền chờ, nghĩ thầm có lẽ có thể tình cờ gặp anh đâu, đáng tiếc không có.
Giữa trưa, Giang Mộng Vy thừa dịp Dữu Diệu Ngọc đi đưa cơm cho ba, cô lại đi cái đó chung cư, đợi đến hai giờ, không thấy cô muốn nhìn thấy người, làm cho Dữu Diệu Ngọc điện thoại gọi tới.
Dữu Diệu Ngọc: “Con đã chạy đi đâu?”
Giang Mộng Vy há mồm đáp: “Con tới cửa mua chai nước.”
Dữu Diệu Ngọc: “Bộ nước ở nhà có độc không thể uống à?”
Giang Mộng Vy: “...”
Buổi tối, Dữu Diệu Ngọc trước khi ra cửa cùng Giang Mộng Vy nói tới quán, mẹ vừa đi, Giang Mộng Vy lại chạy ra khỏi cửa, kết quả cô vừa tới Hồ Việt Tiến ở chung cư, Dữu Diệu Ngọc điện thoại lại đánh tới.
Dữu Diệu Ngọc bảo: “Hôm nay con lạ quá đấy!”
Mẹ quá nhạy bén, Giang Mộng Vy liền giả bộ ngu một chút: “Con sao?”
Dữu Diệu Ngọc ngồi ở trên ghế sa lon hừ giọng: “Buổi sáng con nói con đi ăn điểm tâm, một ăn thì ăn bốn tiếng đồng hồ, giữa trưa mẹ đi cho ba đưa cơm, hơn hai giờ trở về, con nói con đi mua nước, kết quả con lúc trở lại cầm trong tay một chai cùng nhà giống nhau như đúc nước suối trở lại, mẹ nói thật cho con biết, mẹ mới vừa rồi là cố ý nói mẹ tới quán, nhưng mẹ muốn nhìn con có thể hay không đi ra ngoài, kết quả đâu, thật đúng là bị mẹ đoán trúng.”
Giang Mộng Vy nhìn một chút, nếu Dữu Diệu Ngọc cũng hoài nghi cô, chẳng lẽ theo dõi cô đi.
Dữu Diệu Ngọc hừ hừ: “Đừng xem, mẹ không theo dõi con.”
Giang Mộng Vy: “...” Không theo dõi cô, làm sao biết cô đang nhìn?
Dữu Diệu Ngọc cười: “Con là do mẹ sanh, con trong lòng nghĩ cái gì, sẽ làm gì, con cảm thấy mẹ sẽ không biết sao?”
Lời này đem Giang Mộng Vy nói rợn cả tóc gáy, muốn như vậy một châm thấy máu sao?
Nhưng Giang Mộng Vy không phải tùy tiện nhận thua, cô đi vào mới vừa để cho trước mắt cô sáng lên tiệm mì: “Mẹ, mẹ cũng quá không tin con, tuy nói biết con gái không ai bằng mẹ đi, nhưng...” Cô còn cố ý thở dài: “Nếu không hai ta coi cá tần, con để cho mẹ nhìn con một chút ở đâu đi?”
Bên đầu điện thoại kia có mấy giây yên lặng.
Giang Mộng Vy cúp điện thoại, cô ngồi ở cạnh trên đất, đem video mở ra.
Dữu Diệu Ngọc nhận.
Giang Mộng Vy hướng màn ảnh ngoắc: “Mẹ, thấy được con sao?” Phía sau cô là một hàng kệ sách.
Ngày chính là như vậy giúp cô, cái chung cư này mặt tây lại có một nhà miễn phí thư viện.
Hai năm qua, thư viện ở rất nhiều chung cư cũng xây loại này miễn phí sách, bỏ ra 100 đồng là có thể miễn phí mướn 5 quyển sách một tháng.
Giang Mộng Vy ở tâm lý đắc ý.
Dữu Diệu Ngọc trầm mặc mấy giây, ném một câu: “Coi một hồi phải trở lại!”
Điện thoại cúp, Giang Mộng Vy khanh khách cười không ngừng.
Cười cười, cô tầm mắt rơi ở bên cạnh một đôi chân, cô cũng có đôi giày loại đó, cũng là màu trắng, cũng -
Giang Mộng Vy trên mặt biểu tình theo cô nâng lên tầm mắt từ từ cứng đờ, đang cùng đối phương tầm mắt chạm nhau một giây, cô một tay chống đỡ từ dưới đất bò dậy.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ!
Hồ Việt Tiến nhìn cô có chút cương mặt, nghĩ đến cô cười lên bộ dáng, rồi trong lúc cô gọi điện thoại cặp mày hơi nhướng lên đầy gian trá.
Như vậy liên tiếp chuỗi phong phú biểu tình đều xuất xứ từ một gương mặt.
Giang Mộng Vy trừng mắt nhìn, há mồm liền cà lăm: “Chà, thật là đúng dịp nhỉ!”
Có đôi lời nói thế nào?
Ồ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Không đúng không đúng, phải gọi ông trời không phụ lòng người.
Cũng không đúng...
Chính xác mà nói chắc là đánh bậy đánh bạ!!
Hồ Việt Tiến cũng nhận ra cô, anh đem trong tay quyển kia liên quan tới trinh thám trả về sau một cái xoay người, sải bước rời đi.
Giang Mộng Vy lập tức đuổi theo, anh chân dài, một cái sải bước liền đủ hai bước của cô,
Giang Mộng Vy ở phía sau kêu: “Ê, cậu chạy cái gì.”
Anh cũng không biết bản thân chạy cái gì, đại khái là bởi vì từng có 'Một mặt gặp gỡ', đại khái là nghĩ đến đêm hôm đó cô nhìn anh chằm chằm, anh không tự chủ liền có chút 'Lạc hoang mà chạy' .
Chẳng qua lần này, Giang Mộng Vy đuổi chặt, đuổi theo Hồ Việt Tiến vào tầng 3.
Ai ngờ, Hồ Việt Tiến đột nhiên một cái xoay người, dẫn tới theo sát sau lưng anh Giang Mộng Vy lui hai bước, anh đem cô bức lui đến góc tường, anh nhìn cô trên gò má đầy tò mò nhàn nhạt, giọng lại thấp lại khàn: “Tại sao đi theo tôi?”
Giang Mộng Vy đại não trắng nhợt, hoảng hốt mấy giây sau, cô từ quần jean trong túi móc ra một viên màu trắng, phía trên in dâu tây đồ án thủ công đường đưa cho anh.
“Tôi tự làm, rất ngọt.”
Anh ánh mắt rơi vào cô nho nhỏ lòng bàn tay: “Tôi không ăn kẹo.” Đường tuy ngọt, có thể không giải được anh khổ.
Giang Mộng Vy đem tay lại nâng cao một chút: “Ăn ngon lắm, cậu nếm thử một chút.”
Nhưng anh vẫn không có nhận, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, giống như phải đem tim cô nhìn thấu.
Giang Mộng Vy bĩu môi: “Cậu nếu là không ăn, tôi sau này vẫn đi theo cậu.”
Hồ Việt Tiến kia rũ xuống ống quần tay trái hơi buông ra, anh chần chờ mấy giây, rốt cục vẫn phải giơ tay lên cầm đi cô tay trong lòng viên kia đường.
Giang Mộng Vy nhìn lòng bàn tay của mình, anh mới vừa cầm đường đầu ngón tay đụng phải bàn tay của cô, là bởi vì khí trời sao, đầu ngón tay anh nhiệt độ thật là nóng nha.
Giang Mộng Vy tầm mắt chậm rãi dời đi, cô nhìn biến mất ở thang lầu bóng người, vừa nãy, cô xem thấy anh tai trái có máy trợ thính, anh thính lực không tốt sao?
Giang Mộng Vy nghĩ tới ông ngoại, ông ngoại cô lúc còn trẻ tai bị thương, cũng đeo máy trợ thính.
Hồ Việt Tiến đứng ở trên ban công nhìn một lúc lâu mới nhìn thấy bóng lưng của cô gái vừa mới cho anh kẹo.
Cô gái trong tay nắm đường giấy, vừa đi vừa xuyên thấu qua đường giấy màu sắc ngửa đầu nhìn trời.
Hồ Việt Tiến cũng ngẩng đầu, tối nay trăng sáng, chung quanh cũng đầy sao.
Khi anh cúi đầu, cô gái đã không thấy.
Anh từ trong túi móc ra viên kẹo, gói kẹo là dâu tây.
Cho nên là vị dâu tây sao.
Cô nói rất ngọt.
Có bao nhiêu ngọt?
Có thể để cho cuộc sống của anh cũng ngọt lên sao?