Cắn răng che miệng vết thương, Kiều Thi Ngữ tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cũng tốt, coi anh hùng trong lòng cô đã chết đi! Dù sao từ sau khi mẹ đi, ông cũng dần sắp không tồn tại. Một lát sau, cô mở mắt ra ném lại câu cuối cùng. "Nói cho Vương Thư Lan biết, nếu như Mạc Viễn Phàm không ký tên, con sẽ chiến đấu với anh ta đến cùng." Dứt lời, cô liền xoay người trực tiếp chạy ra khỏi nhà họ Kiều. Kiều Vệ Quốc theo bản năng đuổi theo hai bước, bị Kiều Thi Kỳ kéo lại. "Bố, chị quá đáng quá. Chị ấy hiện giờ làm tình nhân của Cung Minh, đương nhiên thấy chướng mắt anh rể.” Kiều Vệ Quốc nhíu mày: "Gia môn bất hạnh! ” ...... Sau khi Kiều Thi Ngữ chạy ra ngoài, liền đi về phía trước mà không có đích đến. Cũng không biết đi bao lâu, điện thoại di động trong túi lại vang lên