When you visit our website, if you give your consent, we will use cookies to allow us to collect data for aggregated statistics to improve our service and remember your choice for future visits. Cookie Policy & Privacy Policy
Dear Reader, we use the permissions associated with cookies to keep our website running smoothly and to provide you with personalized content that better meets your needs and ensure the best reading experience. At any time, you can change your permissions for the cookie settings below.
If you would like to learn more about our Cookie, you can click on Privacy Policy.
Cánh cửa phòng sau lưng vừa đóng lại, Trần Dương đã không nhịn được đặt tay lên trái tim mình, khẽ cảm nhận một chút. “Có hơi nhanh, mà cũng có lẽ chỉ là do căng thẳng mà thôi, dù sao cũng là do được tỏ tình mà.” Tự trấn an bản thân xong thì xem như không có chuyện gì. Lúc Trần Dương quay lại thì bác sĩ vừa lúc rời đi, anh hỏi qua tình hình của cậu thì biết được vết thương đã ổn hơn rất nhiều. Ngày mai nếu muốn thì cậu có thể xuất viện, tuy nhiên vẫn phải thương xuyên bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo. Lâm Hoa Hạ thì không để ý đến điều đó, đàn ông mà, hai ba vết sẹo thì có là chuyện gì to tát, chỉ riêng Trần Dương thì suy nghĩ ngược lại, vì để chiều theo anh nên cậu đã làm theo chỉ dẫn của bác sĩ. Buổi trưa Trần Dương quay về nhà để chuẩn bị những việc cần thiết trong việc di dời mộ